Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 31

12:22 sáng – 24/05/2024

Edit: Hà Thanh

Beta: Rabbit

Nguyễn Du Du được tài xế Chử gia đưa về, Nguyễn Du Du chạy chậm vào thang máy.

“Thẩm tiên sinh!” Đẩy cửa phòng ra, thấy Thẩm Mộc Bạch đang ngồi trên sopha, thân hình cao lớn cuộn tròn, ở trong mắt Nguyễn Du Du có cảm giác đáng thương và bất lực.

Cô chạy nhanh tới, ngồi xổm bên cạnh sopha, lo lắng sờ mặt anh, “Thẩm tiên sinh, anh, anh thế nào.”

Thẩm Mộc Bạch mở to mắt, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh ngày xưa giờ đây có chút mờ mịt, tựa như mới tỉnh lại: “Du Du sao em đã trở về, không phải qua đêm ở Chử gia sao?”

“Tài xế Chử gia đưa em về, anh kiên trì một chút, em lập tức lấy thuốc cho anh.”

Nguyễn Du Du chạy chậm vào phòng ngủ, mái tóc dài phía sau tung bay lên, vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết.

Thẩm Mộc Bạch nhìn bóng dáng vội vàng của cô, đôi mắt hẹp dài lóe lên, khóe môi gợi nụ cười nhạt, giống một con cáo già đã thực hiện được mưu kế.

Tủ đầu giường ở phòng ngủ có một xấp nhỏ bùa hộ mệnh, là của Nguyễn Du Du chuẩn bị cho Triệu Húc Phong, lúc trước nhờ ông nội vẽ nhưng không được.

Nguyễn Du Du lấy một chiếc bùa hộ mệnh, cầm bật lửa trở lại phòng khách, để lên bàn ăn, lại đến phòng bếp lấy một cái chén nhỏ, đổ một chút lên bàn.

Thẩm Mộc Bạch thấy cô đốt bùa, để tro vào chén nhỏ, lại lấy muỗng đảo đảo, cầm chén nhỏ đi đến chỗ hắn, trong lòng lập tức cảnh giác.

“Du Du, đây là em muốn làm gì?”

Nguyễn Du Du để chén nhỏ trên bàn trà, muốn đỡ anh ngồi dậy, “Đây là bùa hộ mệnh, anh chỉ cần uống nó là ổn rồi.”

Thẩm Mộc Bạch nghĩ, lúc ông nội ở bệnh viện, cũng uống không ít cái bùa hộ mệnh này, khi đó anh nghĩ đó có thể là vì thời gian cuối đời, thuận theo ý ông cũng được, cho nên không có ngăn cản, không ngờ hôm nay đến lượt mình uống nước bùa.

“Du Du, anh chỉ là đói, đợi một chút là được rồi, thật ra hiện tại anh tốt hơn nhiều rồi, không cần uống nước bùa đâu.” Thẩm Mộc Bạch nằm, còn hơi dùng sức, với sức lực của cô gái nhỏ kia căn bản không thể kéo anh lên.

Nguyễn Du Du cố hết sức kéo vai anh, còn an ủi nói: “Không sao đâu, uống bùa hộ mệnh này dạ dày anh liền không đau, chút nữa em nấu cơm cho anh, anh muốn ăn gì đều được.”

Cô cố gắng nửa ngày, trên trán đều đổ mồ hôi, cánh tay mệt đến phát run, cũng không thể kéo Thẩm Mộc Bạch lên.

“Vậy, anh nằm đi.”

Thẩm Mộc Bạch cho rằng cô rốt cuộc từ bỏ, mới mừng thầm mấy giây đồng hồ, liền thấy cô gái nhỏ tay trái cầm chén, tay phải múc một muỗng nước, còn cố ý múc ở đáy chén, mang theo chút màu đen của tro, nhẹ nhàng đưa đến bên miện hắn, “Thẩm tiên sinh, anh uống một chút là tốt rồi.”

Thẩm Mộc Bạch nằm, cố ý không phối hợp với cô, Nguyễn Du Du lại không có kinh nghiệm đút nước đút cơm cho người khác, một muỗng nước chảy ra bên ngoài một nửa, theo gương mặt anh, chảy về phía cổ.

Nguyễn Du Du kinh hô một tiếng, vội chạy đến nhà vệ sinh lấy khăn lông, vừa xin lỗi vừa chà lau cho anh, “Thực xin lỗi, tay em vụng về quá.”

Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ sốt ruột, con ngươi đen sì của Thẩm Mộc Bạch hiện ý cười, anh “giãy dụa” ngồi dậy, chỉ chỉ chén nhỏ trên bàn trà, “Để anh tự uống đi.”

Mặc kệ bùa này có tác dụng hay không, ít nhất uống vào không có hại. Thẩm Mộc Bạch nhận lấy chén nhỏ Nguyễn Du Du đưa qua, ngón tay thon dài vững vàng cầm lấy, ngẩn đầu lên, uống một hơi cạn sạch, yết hầu lăn lộn, một chén nước bùa vào bụng.

Nguyễn Du Du dùng khăn lông lau khóe miệng giúp hắn, “Anh nằm đi, một lát liền khỏe lên, em đi nấu cơm.”

Thẩm Mộc Bạch dựa lưng vào sopha mềm mại, “Du Du ăn cơm chiều chưa?” khi anh gọi cho cô, đoán chừng bữa tối Chử gia còn chưa bắt đầu.

Quả nhiên, Nguyễn Du Du lắc đầu, “Còn chưa ăn, Thẩm tiên sinh ăn gì?”

Thẩm Mộc Bạch đối với ăn uống không bắt bẻ, “Cái gì cũng được, Du Du làm đồ mình thích là được.”

Nguyễn Du Du biết anh bình thường dễ tính, làm vài món thức ăn, mang đồ ăn ra, cô cẩn thận đỡ cánh tay anh ngồi vào bàn ăn, coi anh như đứa trẻ mong manh, nhẹ giọng hỏi: “Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy tốt hơn chút không?”

Thẩm Mộc Bạch cau mày, ngón tay xoa xoa ở trên bụng, “Anh cảm thấy —— “

“Như thế nào, vẫn không thoải mái sao?” Nguyễn Du Du có chút sốt ruột, “Không đúng, chẳng lẽ bùa hộ mệnh của em mất hiệu lực hay chúng ta mau đến bệnh viện đi!”

Cô lo lắng thận trọng, Thẩm Mộc Bạch rất hưởng thụ, vốn định trêu cô vài câu, nhưng nhìn bộ dáng cô gái nhỏ sốt ruột có chút không đành lòng, “Anh cảm thấy —— rất tốt.”

Nguyễn Du Du thở phào, gắp cho anh một khối bong bóng cá ngon nhất, “Anh sao lại không ăn cơm, thân thể khỏe mạnh là tài sản quý giá, không thể phá hoại lung tung.”

Thanh âm cô mềm mại, ôn nhu, mang theo chút oán giận.

Thẩm Mộc Bạch nghe vậy trong lòng 10 phần ủy khuất.

……

Hai ngày sau, Nguyễn Du Du nhận được đồ cô đặt trên mạng, 30 bình pha lê nhỏ, đây là cô dùng xử lý bình Louis mười ba kia.

Lúc giữa trưa cô mang bình thủy tinh về Lâm Yến cư, rửa sạch sẽ cẩn thận, xếp ngăn nắp chỉnh tề lên bàn.

Ngụy Vĩnh muốn hỗ trợ nhưng bị cô từ chối, ôm tay đứng một bên nhìn bình một lát, kỳ quái hỏi: “Du Du, nhiều bình nhỏ như vậy dùng làm gì?” Hắn chỉ nghĩ là nhiều bình như vậy, nếu cùng nhau nứt vỡ sẽ sinh ra nhiều mảnh thủy tinh, cũng là đồ có lực sát thương nhất định, chỉ là, việc này chắc chắn Nguyễn Du Du không có khả năng làm.

“Dùng để phân một bình rượu lớn thành hai mươi phần.” Nguyễn Du Du tính qua, ly chúc tết không đến hai mươi cái, cô mỗi ngày đưa Triệu Húc Phong một bình Louis mười ba nhỏ, vừa đúng đến ăn tết. Sợ bình thủy tinh dễ vỡ, cô mua nhiều hơn mười cái.

Kế hoạch của cô là ở trong phòng mình thực hiện, đem đốt bùa hộ mệnh, bỏ tro vào bình pha lê nhỏ, lại rót rượu, đưa cho Triệu Húc Phong.

Nếu có hiệu lực, hai mươi ly chắc chắn có hiệu quả, về sau muốn tiếp tục hay không, chờ qua năm rồi tính.

“Rượu, Du Du muốn uống rượu sao?” lông mày rậm Ngụy VĨnh nhíu lại, uống rượu không vấn đề gì, nhưng hắn biết Nguyễn Du Du không uống rượu.

“Không phải cho em, là cho người khác.” Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, “Trước đừng nói cho Thẩm tiên sinh, về sau em thay anh giải thích.”

Lúc về nhà, Nguyễn Du Du bọc chút giấy bên ngoài bình thủy tinh, nhét ở trong túi mang về.

Mỗi lần cô đều về sớm hơn Thẩm Mộc Bạch một chút, nhân lúc anh không có ở nhà, mang bình bỏ vào ngăn kéo tủ quần áo, gọi điện thoại cho Triệu Húc Phong.

“Du Du, em cùng Thẩm ca đến hội sở ăn cơm sao?” Triệu Húc Phong nghe vậy đặc biệt cao hứng.

“Không phải, là em có việc tìm anh.” Nguyễn Du Du nói: “Buổi chiều thứ sáu em không có tiết học, anh tới đây được không, em có chuyện muốn thương lượng cùng anh.”

“Không thành vấn đề, Du Du nếu muốn nhờ anh đi đâu, cứ việc nói là được.”

“Chuyện này trước tiên đừng nói cho người khác, hai chúng ta biết là được.”

“… Bí mật sao? Hay nha!” Triệu Húc Phong nghe vậy có chút hưng phấn.

…..

Buổi tối thứ năm, đầu tiên Nguyễn Du Du chuẩn bị trước một bình rượu nhỏ, bên trong có chút tro màu đen. Cô bọc bên ngoài thủy tinh vài lớp khăn giấy, rất sợ nó nát.

Trường học được nghỉ gần hai ngày, khóa học buổi sáng thứ sáu kết thúc, rất nhiều học sinh đều hướng cửa đi. Cửa bắc trường học là cổng, giao thông bận rộn. Cửa nam là phố nhỏ, đi cửa nam hầu như là đi ăn trưa.

Nguyễn Du Du ra cửa nam theo đám người, liếc mắt một cái thấy một chiếu Bentley ngừng ngoài cổng trường, giống hai chiếc thường dùng của Thẩm Mộc Bạch. Cô hoảng sợ, còn tưởng là Thẩm Mộc Bạch đến đón cô, vừa định giải thích với anh việc muốn đi hội sở một chuyến, lại phát hiện thân ảnh cao lớn đứng bên cửa xe là Tống Cẩm Minh.

Tống Cẩm Minh thấy cô, phất phất tay.

Nguyễn Du Du cười cười, không đi qua, cũng phất phất tay.

Một nữ sinh mặc váy trắng đi qua bên người, dẫm giày cao gót, dáng vẻ phóng khoáng tới bên người Tống Cẩm Minh.

Tống Cẩm Minh kéo cửa xe bên ghế phụ, nữ sinh ngồi xuống, cửa xe đóng lại trong nháy mắt, cô khinh miệt mà quét mắt qua Nguyễn Du Du, chiếc cằm tinh xảo cao ngạo nâng lên.

Chu Dung Dung.

Nguyễn Du Du nhớ ra Tống Cẩm Minh nói phải nghe theo người nhà an bài cùng Chu Dung Dung gặp mặt mấy lần, xem ra hai người này bắt đầu qua lại.

Sau khi Tống Cẩm Minh lái xe rời đi, Nguyễn Du Du cũng lên xe, cô trước tiên nói với Ngụy Vĩnh muốn đi hội sở ăn cơm trưa, cho nên Ngụy Vĩnh đã chờ ở cổng trường.

…..

Ghế lô ở hội sở, Triệu Húc Phong nhàm chán đem quân bài mạt chược xếp thành domino.

“Du Du!” Thấy cô đi vào, Triệu Húc Phong kích động đứng lên, hưng phấn lôi kéo cô ngồi vào sopha, đè thấp thanh âm, thần bí hỏi: “Là việc bí mật gì? Du Du muốn đi tìm bạn học đánh nhau sao?”

“Không phải đánh nhau!” Nguyễn Du Du rất nhanh làm sáng tỏ, “Chỉ là muốn hỏi một chút về việc anh đau đầu…..”

Triệu Húc Phong khẩn trương, “Làm sao vậy, có phải ngày đó khi anh phát bệnh làm em bị thương?”

“Không bị thương, yên tâm đi.” Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn anh, “Nghe em nói, có lẽ em có biện pháp chữa khỏi bệnh của anh, chỉ là em không có nắm chắc.”

“Chữa khỏi bệnh của anh?” Triệu Húc Phong nghi hoặc nhìn cô: “Du Du không có khả năng biết y thuật, em nhỏ như vậy, sao có thể là bác sĩ hay Du Du có trung y tổ truyền anh không có nghe nói?”

“Em không phải là bác sĩ, cũng không phải trung y tổ truyền, em sẽ phù triện.”

“Phù triện là gì?”

“Chính là dùng chu sa vẽ bùa ở trên giấy vàng ——”

“Ha ha ha ha ——” Nguyễn Du Du còn chưa nói xong, Triệu Húc Phong đã bật cười, anh tựa như cảm thấy chuyện này rất buồn cười, một bên dùng sức dậm chân, một bên dùng ngón tay chỉ vào Nguyễn Du Du, cười đến ho khan.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||

Nguyễn Du Du bất đắc dĩ mím cánh môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp mất mát nhìn hắn.

Cô biết là sẽ có kết quả này.

Thế giới này cùng thế giới cô sống không giống nhau, ở thế giới của cô, phù triện xuất hiện phổ biến, Yến Thành ngoại trừ ba là trứ danh Nguyễn đại sư, còn có các danh nhân khác, hoặc là am hiểu cách làm, hoặc là am hiểu phong thủy. Chỉ là ở thế giới này, căn bản không có ai biết qua đại sư vẽ bùa.

“Du Du, em, em thật đúng là ——” Triệu Húc Phong thật vất vả cười xong, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Du Du, hắn tựa như cảm thấy chính mình có chút quá đáng, gãi gãi đầu, “Du Du, tuy rằng anh sau khi bị thương có chút mơ hồ, nhưng, nhưng em dùng vẽ bùa lừa gạt anh, cũng hơi quá đi.”

Nguyễn Du Du nghe anh vẻ mặt thản nhiên nói “sau khi bị thương quả thật có chút mơ hồ”, không biết như nào trong lòng có chút chua xót, an ủi nói: “Ai nói anh mơ hồ, anh rất tốt, lần trước chúng ta cùng nhau đánh bài, anh cùng em không phải còn thắng Thẩm ca rất nhiều tiền sao.”

Triệu Húc Phong lùi thân thể về phía sau, dựa vào sopha mềm mại, “Đó là Tống Cẩm MInh cùng Ngô Trung Trạch nhường chúng ta. Du Du, em nói xem, kỳ thật có biến ngốc hay không, chính anh còn không cảm giác được, anh cảm thấy vui sướng giống trước kia, Thẩm ca cùng Ngô Trung Trạch cũng đối anh giống trước kia.”

“Chỉ người khác trước mặt nói anh thông minh, chỉ số thông minh 130, là người thừa kế Triệu gia danh chính ngôn thuận, giống cái gì ánh dương, mặt trời.”

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Du Du, biểu tình cô đơn, bi thương, “Bọn họ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, khinh thường, cha mẹ anh nhìn cũng già rất nhiều rồi, Du Du, anh trộm kiểm tra chỉ số thông minh, không có 130, chỉ có…. 80.”

Nguyễn Du Du trong lòng khó chịu, vành mắt đều đỏ, cô thanh âm mềm mại khuyên nhủ: “Cho nên nói, anh nghĩ thử xem em phù triện có tỷ lệ rất lớn có thể chữa cho anh.”

Cô nhắc tới phù triện, Triệu Húc Phong “Phụt” một tiếng lại vui vẻ, “Ba mẹ đưa anh đi không ít bác sĩ, anh đều biết, chuyên gia nước ngoài đều khám xem, sau họ không đưa anh đi khám bác sĩ, chỉ có một bác sĩ thường phụ trách chăm sóc anh sau khi anh phát bệnh bị thương gì đó?”

“Ngay cả chuyên gia trong ngoài nước còn chưa có biện pháp, Du Du vẽ bùa liền có tác dụng.” Triệu Húc Phong lại vui vẻ, “Em hẳn là bị thuật sĩ giang hồ nào lừa đi.”

Nguyễn Du Du không cười, cô điều chỉnh khuôn mặt nhỏ, đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Triệu Húc Phong, “Chính là, trên thế giới này có rất nhiều việc không cách nào giải thích, em sẽ vẽ bùa, vẽ bùa có thể chữa thương, không có gì lạ, Thẩm gia gia chính là uống bùa, mới nhanh vậy liền khỏe.”

Triệu Húc Phong nghĩ đến Thẩm lão gia quả thật tình trạng không tốt lắm, sau thế nhưng xuất viện, ánh mắt anh mê mang trong chốc lát, Nguyễn Du Du cho rằng mình đã thuyết phục anh, không nghĩ tới anh phát ngốc một lát, lại lắc đầu, “Du Du, em là kẻ lừa đảo, nghĩ gạt tên ngốc như anh, Thẩm gia gia rõ ràng là bác sĩ ở bệnh viện chữa khỏi.”

Nguyễn kẻ lừa đảo Du Du: “….”

Triệu tiểu ngốc Húc Phong: “….”

Hai người mờ mịt nhìn chằm chằm ly nước trên bàn phát ngốc, Nguyễn Du Du quyết tâm, không có cách thuyết phục, vậy lừa gạt đi, cũng may ngay từ đầu cô đã làm tốt chuẩn bị.

Nguyễn Du Du từ trong túi lấy ra hai bình thủy tinh nhỏ, bóc khăn giấy bọc bên ngoài ra, vặn nắp bình ra, hương rượu lập tức lan tỏa.

“Này, đây là cái gì” trong đầu Triệu Húc Phong “Onggg” một chút, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm bình nhỏ trong tay Du Du.

Hai ngón tay Nguyễn Du Du cầm bình nhỏ, giơ lên trước mặt Triệu Húc Phong nhẹ nhàng lắc, “Đây là Louis mười ba.”

Triệu Húc Phong nuốt nước miếng, mắt trông mong nhìn vào bình nhỏ trong tay cô, “Du Du, Du Du tốt, này có phải cho anh uống không?”

Nguyễn Du Du giơ bình nhỏ lên trước mắt anh, cho anh xem tro tàn đen bên trong, “Chính là, chỗ này em bỏ bùa chữa thương, không có cách cho anh uống.”

Bình thủy tinh tới gần, hương rượu càng đậm, Triệu Húc Phong hận không thể một phen đoạt lấy, “Không có vấn đề, anh, anh không để ý những cái cặn đấy.”

“Chỉ là ——” Nguyễn Du Du cười tủm tìm nhìn anh, “Anh không sợ em hạ độc ở rượu sao”

“Em ——” Triệu Húc Phong ánh mắt hung ác, lại mang theo ủy khuất, “Em thật sự hạ độc, chúng ta quan hệ tốt như vậy, anh là huynh đệ Thẩm ca, em là vợ Thẩm ca, em thế nhưng hạ độc anh.”

Nguyễn Du Du nghẹn cười, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nghiêm trang nói: “Chỗ này không có độc, kỳ thật có thể thử nghiệm.”

Triệu Húc Phong nghĩ nghĩ, “Anh đây gọi người tìm ngân châm đến.”

Nguyễn Du Du thiếu chút cười ra tiếng, cô chậm rì rì giơ bình nhỏ lên, tiến đến bên môi, nhấp một ngụm, “Xem, không có độc.”

Cô đưa bình nhỏ lên bàn trà, ngẩng đầu nhỏ nhìn Triệu Húc Phong.

Triệu Húc Phong cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng, một phen đoạt bình nhỏ, đưa đến bên môi, chuẩn bị uống lại dừng, “Không đúng, nếu em uống giải dược trước, trên thực tế rượu thật sự có độc thì làm sao.”

Nguyễn Du Du tức giận xoa eo, gương mặt trắng trẻo giương lên, mắt hạnh mở tròn, trừng mắt Triệu Húc Phong, “Em là vợ Thẩm ca, vợ, có thể hại huynh đệ anh ấy sao, anh không tin em, chẳng lẽ không tin ánh mắt Thẩm ca nếu em là người xấu, anh ấy sẽ tốt với em vậy sao.”

Cô hỏi liên tiếp làm Triệu Húc Phong ngốc, mờ mịt chớp chớp mắt.

Nguyễn Du Du lấy lại bình nhỏ, “Uống hay không uống, không uống trả lại cho em.”

“Ai ai ai ____ ” Triệu Húc Phong nóng nảy, đưa bình nhỏ đến bên môi, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

“A ____” anh thỏa mãn thích ý mà dựa trên sopha, “Uống ngon thật, kể cả cho dù có cặn đen, cho dù có độc, anh cũng uống.”

Thấy anh cuối cùng cũng uống hết, Nguyễn Du Du nhẹ nhàng thở ra, cô thấy mình giống như bảo mẫu đáng thương dỗ trẻ con uống thuốc.

“Du Du, quá ít, còn không?” Triệu Húc Phong ánh mắt trông mong nhìn cô.

“Còn.” Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Về sau, cứ giữa trưa thứ sáu, em lại mang một bình nhỏ đến cho anh.”

Triệu Húc Phong ủy khuất kéo kéo tóc cô, “Du Du em là lấy từ một bình lớn đúng không, em không thể mang một bình lớn đến đây, cho anh uống thoải mái sao?”

“Không thể say rượu, mỗi tuần chỉ có một ít như vậy.” Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn anh, ” Còn có, đây là bí mật của chúng ta, nếu anh nói cho người khác, thì một bình nhỏ cũng không có.”

“Được được, anh không nói cho người khác, yên tâm.” Triệu Húc Phong khẩn trương.

Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, cùng đến phòng vệ sinh rửa tay. Nguyễn Du Du dặn dò Triệu Húc Phong súc miệng để bớt mùi rượu đi, cô cũng làm như vậy.

Ba bảo tiêu lái xe đưa Triệu Húc Phong về nhà, Nguyễn Du Du ngồi trên xe nhà mình, đột nhiên nhớ đến Thẩm Mộc Bạch, không biết anh có ngại phiền toái mà không ăn trưa hay không.

“Ngụy ca, anh biết tập đoàn Dược Hoa ở đâu không?” Nguyễn Du Du quyết định đi kiểm tra đột xuất.

“Biết.” Ngụy Vinh từ kính chiếu hậu ở tmxe liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái, “Du Du muốn đi?”

Nguyễn Du Du gật đầu, “Em muốn đi kiểm tra xem Thẩm tiên sinh có ăn cơm trưa không, chúng ta trộm đi kiểm tra. Anh nói —— có thể gây phiền toái cho Thẩm tiên sinh không?”

Ngụy Vĩnh cười: “Sẽ không.”

Thật ra hắn ở bên người Thẩm Mộc Bạch mấy năm. Thẩm Mộc Bạch nếu không phải thực để ý tiểu cô nương này, như thế nào lại để hắn đến bên người chăm sóc tiểu cô nương.

Nguyễn Du Du an tĩnh ngồi một lát, lại hỏi, “Gặp Thẩm tiên sinh hẳn là phải hẹn trước, chúng ta không báo trước, có thể đi lên sao nếu gọi điện Thẩm tiên sinh trước khẳng định không thành vấn đề, nhưng như vậy sẽ rút dây động rừng, không có cách đột xuất kiểm tra rồi……”

Ngụy Vĩnh: “Không có việc gì, tôi có công việc ở cao ốc Dược Hoa, có thể trực tiếp đi lên.”

Nguyễn Du Du cho rằng cao ốc Dược Hoa giống với chung cư hiện tại cô đang ở, nhiều nhất chỉ có hai ba mươi tầng, đứng trước cao ốc này cô mới biết được mình sai rồi.

“Ngụy ca, tòa nhà này tổng cộng bao nhiêu tầng” Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn, nhìn không tới đỉnh, nửa thanh liền có mây trôi vờn quanh.

“Tổng cộng 88 tầng, tầng cao nhất là văn phòng Thẩm tiên sinh.”

“Đi thang máy hẳn là lâu đi” Nguyễn Du Du đi theo Ngụy Vĩnh,đi qua đại sảnh, vào thang máy.

“Thẩm tiên sinh có thang máy chuyên dụng, chỉ cậu ấy mới có thể sử dụng, thẳng tới tầng cao nhất, cái này là thang máy cao tầng, có thể đến 70 tầng trở lên.”

Hai người ngồi thang máy tới tàng 87, lại đi thang lầu thẳng đến đỉnh tầng.

Chỉnh tầng lầu đều im ắng, Nguyễn Du Du còn tưởng rằng không có người, Ngụy Vĩnh chỉ chỉ cho cô cánh cửa màu đen nói: “Thẩm tiên sinh ở bên trong, Du Du, tôi không đi vào, tôi ở dưới lầu chờ côi.”

“Đi thôi.” Nguyễn Du Du không nghĩ tới thuận lợi mà đi vào văn phòng Thẩm Mộc Bạch nhue vậy, tâm tình thực tốt.

Ngụy Vĩnh bước chân thực mau, đi đến chỗ rẽ thang lầu quay đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái, xoa xoa thái dương, hắn giúp đỡ Nguyễn Du Du, không có hỏi ý kiến Thẩm Mộc Bạch trước, hy vọng Thẩm Boss không cần so đo với hắn hành vi “Phản bội” lần này.

Cửa phòng nắm chặt, Nguyễn Du Du dán ở trên cửa cẩn thận nghe ngóng, không có nghe được bất luận động tĩnh gì.

Cô đoán Thẩm Mộc Bạch hoặc là không ở trong phòng, hoặc là vùi đầu công tác.

“Đông đông——” Nguyễn Du Du một phen đẩy cửa phòng ra, giống như con thỏ nhảy đi vào, túi bị cô ném đến sau lưng lại rời xuống, “Đoán xem là ai tới!”

Văn phòng chiếm hết nửa tầng lầu, rộng rãi lại có chút trống rỗng, chủ đạo trắng đen, đường cong lãnh ngạnh, lộ ra một cổ xa cách lạnh nhạt.

Phía sau bàn lớn màu đen, Thẩm Mộc Bạch sắc mặt bình tĩnh ngồi đó, anh dựa vào ghế tựa lưng, hai chân dài lười biếng mà gác lên nhau, thần sắc trong ánh mắt sâu thẳm một mảnh, nhìn không ra hỉ nộ, ngón tay thon dài chính nhẹ gõ trên bàn.

Ở sườn bàn, bảy tám giám đốc cúi đầu đứng ở trước mặt Thẩm Mộc Bạch nghe mắng, bọn họ xếp thành một hàng, mặt mày mỗi người xanh xao, nhìn kỹ còn sẽ phát hiện có người hai chân ngăn không được mà phát run.

Nguyễn Du Du: “……”

Thẩm Mộc Bạch: “……”

Nhóm Giám đốc: “……”

“Thực xin lỗi, đi, đi nhầm……” Nguyễn Du Du lộ ra kiểu, “Tôi là ai tôi ở đâu tôi cái gì cũng không biết” biểu tình mờ mịt, ngay sau đó cúi đầu, hai chân một chút một chút mà dịch ra sau.

Mắt thấy tiểu cô nương xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cánh môi hồng nhuận gắt gao mím, giống chú chim cút nhỏ, đầu đều cúi chạm đến ngực đi, Thẩm Mộc Bạch đoán chừng cô nếu rời khỏi cửa khẳng định sẽ cất bước liền chạy, vội vàng đứng dậy, chân dài một bước, vài bước đi tới cửa, ngăn cản cô

“Du Du!” Anh bắt được tay cô, hướng tới mấy giám đốc gật đầu.

Nhóm Giám đốc như được đại xá, lau mồ hôi nhanh chóng chạy, mặc kệ vị này “Đương đương đương đương” giá lâm chính là thần thánh phương nào, cuối cùng là cứu bọn họ một mạng.