Ngày hôm sau, hai người dậy sớm ăn sáng rồi cùng với Văn Đăng đi xe tới sân golf. Resort cách khách sạn khoảng một km, trên đường đi không có mấy khách du lịch, bọn họ tới đó chỉ mất tầm mười mấy phút. Buổi sáng đầu tiên mà Hà Vy được thức giấc tại Đà Nẵng, trên đường đi cô mang theo một tâm thế hào hứng không thôi. Có thể hít thở không khí trong lành của ban mai, cảm nhận được sự yên bình thư thái ở nơi đây, giờ thì cô đã hiểu vì sao anh Đăng vẫn luôn miệng nhắc cô nên thức giấc sớm một chút, sẽ có thể cảm nhận được rất nhiều thứ tốt đẹp. Chỉ tiếc là, hồi sáng nay dậy vội quá cô còn chưa kịp chạy ra biển ngắm ánh bình minh. Không bao lâu, xe lái vào khuôn viên của resort, đi thẳng tới bãi đỗ xe. Có nhân viên nhiệt tình đi tới đón họ vào trong Nhà câu lạc bộ*. Hà Vy vừa đi theo vừa không ngừng quan sát cảnh vật xung quanh, trong lòng âm thầm thích thú. Nhưng cô biết là mình không nên biểu hiện quá nhiều cảm xúc ở ngoài mặt, bởi khi đến những nơi cao cấp như thế này, tất nhiên là không thể tỏ ra mình không có hiểu biết, chắc chắn sẽ bị người ta cười chê. Cô hiểu rõ, giới thượng lưu chính là cao quý như vậy, có rất nhiều thứ mà mình bắt buộc phải học, phải rèn luyện, để có thể hòa nhập được với lối sống xa hoa hưởng lạc này. Cho dù Hà Vy cô có sống tự tại cỡ nào, thì cô cũng không bao giờ quên gia đình mình từ lâu cũng đã đặt chân vào cái giới thượng lưu này rồi. Và Golf, hiển nhiên chính là một trong những bộ môn thể thao xa xỉ dành riêng cho những người có tiền. Trong nhà cô thì chỉ có anh Lâm là thích chơi golf nhất, chính anh ấy là người đã dạy cô những thứ có liên quan đến golf. Đến nỗi, trong phòng làm việc của anh đặt cả thảm chơi golf, rảnh rỗi lúc nào là chỉ nghĩ đến nó. Cô còn nhớ, ngày ấy mỗi khi được nghỉ học, rất nhiều lần được đi cùng với anh đến sân golf xã giao cùng với bạn bè hoặc đối tác làm ăn, có lẽ cũng bởi vậy mà cô cũng dần cảm thấy yêu thích bộ môn này. Nhân viên trước hết dẫn họ đến Proshop* để thuê quần áo và chọn lựa dụng cụ chơi golf. Nơi đây cung cấp đầy đủ mọi loại trang phục và dụng cụ thiết bị cao cấp dành cho các golfer. *Nhà Câu lạc bộ(Clubhouse): tòa nhà tổ hợp dịch vụ golf, chăm sóc sức khỏe và nhà hàng… dành cho khách chơi golf.*Proshop: nơi mua sắm của các golf thủ. Với sự đa dạng từ mũ, quần, áo, giầy, găng tay cho tới gậy golf, tee, bóng, thường được xây dựng ngay tại trong Clubhouse. Hà Vy chọn cho mình một bộ trang phục màu trắng đơn giản vừa gọn với thân hình, kèm theo đó là một chiếc mũ lưỡi chai và một đôi găng tay trắng. Cô đứng ngắm mình trước gương ở trong phòng thay đồ, tóc thì buộc đuôi ngựa, vừa lịch sự tao nhã lại tỏa ra một phong thái phóng khoáng thoải mái của dân thể thao. Cho đến khi nghe thấy tiếng của Hoàng Phong gọi mình thì cô mới ung dung bước ra khỏi phòng thay đồ. Hắn nhìn vào cô không chớp mắt, rồi lại chuyển hướng tới chiếc váy xếp ly và đôi chân thon thả của cô. Hà Vy đi đến gần, nhấc tay trộm nhéo hắn một cái, “Anh nhìn cái gì đấy!” Hắn ôm ngang hông của cô, trêu ghẹo nói bên tai, “Nhìn bạn gái của anh quyến rũ quá chứ sao!” “Anh… háo sắc!” Cô đánh hắn mấy cái vào tay, nhìn cái vẻ mặt cười thiếu đánh của hắn, thật là hết nói nổi. Đúng lúc này thì Văn Đăng đi đến, trông thấy hai người đang tình tứ với nhau thì không khỏi khù khụ hai tiếng. Anh đi đến đưa cho Hà Vy một bộ gậy đánh golf, nói: “Cái này là anh chọn giúp em, cầm lấy đi.”“À vâng, cám ơn anh nhé!” Hà Vy vội vàng tách khỏi Hoàng Phong, cẩn thận nhận lấy bộ gậy golf từ tay Văn Đăng. “Còn chú em…” Văn Đăng nhìn về phía Hoàng Phong, nhướng mày lên, “…tự giác chọn một bộ đi nhé!” “Em chọn xong rồi.” Hoàng Phong từ tốn nói, ánh mắt nhìn Văn Đăng có mấy phần khiêu khích. Nghe vậy, Văn Đăng chỉ hừ nhẹ một cái, khoát tay với hai người rồi quay đi, “Đi thôi, đừng để cho mọi người đợi lâu.” Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới đi theo phía sau của Văn Đăng. Họ được Văn Đăng dẫn đến khu nghỉ ngơi cao cấp dành cho các golfer, lúc này vẫn chưa đến bảy giờ sáng cho nên ở resort không thấy có bóng dáng của mấy người. Lúc đến nơi, họ chỉ thấy xuất hiện một nam một nữ đang ngồi thư giãn ở khu lobby*, hai người họ đều đã thay sẵn trang phục để chuẩn bị chơi golf. *Lobby: Khu vực nghỉ ngơi dành cho golfer, thường được xây dựng rất rộng rãi, có bàn ghế sang trọng.“Hêy Dương! Bọn tôi đến rồi đây!” Văn Đăng đi nhanh về phía đôi nam nữ nọ, vô cùng vui vẻ đi đến vỗ vào vai của người đàn ông tên Dương đó. Hai người nam và nữ đó đều cùng nhau đứng dậy. “Giới thiệu với hai người một chút, cô bé này tên là Hà Vy, em ấy là bạn thân của con bé Phương nhà tôi. Hôm qua tôi đã nói với ông rồi ấy.” Văn Đăng giới thiệu Hà Vy cho hai người. “À, tôi nhớ rồi, chào em nhé, Hà Vy. Anh là Vũ Dương.” Vũ Dương thân thiện đưa tay về phía Hà Vy. Cô cũng rất lịch sự mà đưa tay ra bắt lấy, “Dạ chào anh Dương, rất vui được gặp anh ạ.” Trong ấn tượng đầu tiên của cô khi gặp mặt người đàn ông này, cảm thấy anh ta có gì đó rất là thân thiện và thoải mái, hơn nữa ngoại hình lại ưa nhìn cho nên rất dễ gây cảm giác gần gũi cho đối phương. Ngoài ra, trên đường đến đây anh Đăng cũng đã kể cho họ nghe một vài điều về người đàn ông này, rằng anh ta chính là con trai của chủ tịch khu resort cao cấp này, cũng chơi rất thân với anh Đăng. Chào hỏi với Hà Vy xong, Vũ Dương nhìn sang phía Hoàng Phong lên tiếng hỏi: “Còn anh bạn này thì sao!?” Từ lúc bọn họ đến đây, Vũ Dương không khỏi để mắt đến người đàn ông có dáng vẻ điềm đạm mà khí chất hơn người này một chút. Văn Đăng có chút không tình nguyện mà trả lời anh ta, “Chú em này… là thầy giáo chủ nhiệm của Hà Vy, kém tuổi chúng ta.” “Ồ, thầy giáo chủ nhiệm thật sao? Không nhìn ra luôn mà!” Vũ Dương còn nghĩ rằng, với cái khí chất của người này, chắc hẳn phải là một vị công tử nào đó có gia thế máu mặt không chừng. Hà Vy vội vàng xua tay nhìn Vũ Dương, vừa giải thích lại vừa giấu giếm, “Cũng không hẳn đâu anh, anh ấy… anh ấy là người quen của em, bọn em cùng nhau tới đây du lịch.” Nếu như không phải vì anh Đăng giới thiệu như vậy thì cô đã có thể không chớp mắt mà nói hắn là bạn trai của cô, nhưng mà… giờ nói như vậy, người ngoài họ không biết thì sẽ lại có cái nhìn quái gở về họ. Hoàng Phong không thèm so đo mấy cái ý nghĩ trẻ con của Văn Đăng, hắn bình thản đưa tay về phía Vũ Dương, “Chào anh, gọi em là Hoàng Phong.” Vũ Dương bắt tay chào lại hắn, càng nhìn cậu thanh niên này lại càng thấy có cốt cách không tầm thường. Lúc này, Văn Đăng mới đưa tay về phía cô gái trẻ nọ, “Còn cô ấy là Phương Nga, là hội viên ở đây, cũng thường xuyên chơi golf với bọn anh.” Hai người đưa mắt nhìn cô gái đang đứng ở phía bên phải của mình, đó là một người con gái có nét đẹp vô cùng điềm đạm và thông minh, dáng người cân đối gợi cảm, làn da trắng như tuyết, gương mặt trái xoan rạng rỡ hệt như một hoa hậu. Được gặp một cô gái tuyệt sắc như thế ở ngoài đời, Hà Vy nhất thời cũng bị chững lại một nhịp. Dáng vẻ này, khí chất này… thật là giống với người nổi tiếng ở trên ti vi đi. Phương Nga đột nhiên chủ động đưa tay ra với Hoàng Phong đang đứng gần với cô nhất, nở một nụ cười lịch thiệp, “Xin chào, rất vui được làm quen, tên của tôi là Phương Nga.” “Chào cô.” Hoàng Phong lịch sự bắt tay lại. Phương Nga cứ như vậy nhìn Hoàng Phong một lúc, đến nỗi trong không khí bỗng có chút ngượng ngùng. Hà Vy nhìn nhìn bàn tay chưa chịu buông ra của Phương Nga, ấp úng lên tiếng, “Ờ, chị… còn em nữa. Em tên là Hà Vy… rất vui vì được làm quen với chị!” Cô chầm chậm đưa tay mình ra, chớp mắt quan sát đối phương. Phương Nga nghe vậy thì mới từ tốn rút tay lại, nhẹ nhàng bắt tay với Hà Vy, mỉm cười nói: “Ừ, chào em nhé!” Ở bên phía đối diện, Vũ Dương nhìn ánh mắt lấp lánh dưới ánh điện của Phương Nga một lúc, có chút suy tư. “Nào nào, ngồi xuống đi mọi người, đứng mãi như thế để làm gì.” Văn Đăng lên tiếng nhắc nhở, lúc ấy thì tất cả mới chịu ngồi xuống ghế sofa. Trên bàn bày năm tách trà mà nhân viên phục vụ vừa mới đem tới, ngoài ra còn bày biện thêm cả bánh ngọt và trái cây. Văn Đăng ngồi cùng ghế với Vũ Dương, còn ba người kia ngồi cùng một ghế, Hoàng Phong để cho Hà Vy ngồi ở giữa còn hắn thì ngồi bên ngoài. Vừa ngồi xuống ghế, hắn rất tự nhiên mà lấy cho cô một chút bánh ngọt mà cô thích ăn nhất. Một mình Hà Vy ngồi vui vẻ thưởng thức bánh.Văn Đăng vẫn là người đầu tiên lên tiếng nói chuyện, “Giờ mọi người cũng đã làm quen với nhau rồi, bây giờ chúng ta bàn một chút xem lát nữa sẽ chơi như thế nào.” Mọi người chưa kịp cho ý kiến thì anh đã nói tiếp, “Tôi thì có một đề nghị, chúng ta có thể chia nhóm để thi đấu với nhau một trận đi, dù sao cũng không phải là dân nghiệp dư, nếu để chơi như bình thường thì còn có cái gì hay ho nữa đâu.” Văn Đăng nhìn tất cả một lượt, hỏi “Thấy thế nào!?” Vũ Dương ngồi bên cạnh gật đầu chậm rãi, anh ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ tiêu sái, “Cũng được thôi!” Anh ta đưa mắt về phía Hoàng Phong, “Hoàng Phong, thực lực của em thế nào để bọn anh biết còn lượng sức.” Hoàng Phong không cần suy nghĩ liền trả lời, “Không cần lượng sức, mọi người cứ chơi với thực lực của mình là được.” Nói rồi hắn nhìn sang Hà Vy, đưa tay quyệt nhẹ đi chút kem dính ở khóe miệng của cô. “Em chỉ có một yêu cầu, là em và Hà Vy sẽ cùng một đội với nhau, em ấy chơi golf vẫn chưa phải là giỏi lắm.” “Tất nhiên là được, vậy chúng ta thì sao, có muốn chia đội không?” Vũ Dương nhìn Phương Nga, nói đùa: “Hay Nga cùng đội với anh đi, để cho tên Đăng này một mình một đảo.” Văn Đăng nghe vậy thì liếc xéo Vũ Dương một cái, “Ông đúng là rất biết quan tâm đến bạn bè của mình nhỉ!” “Làm sao!? Đằng nào thì ông cũng có bao giờ thắng được bọn tôi đâu, không thì ông đứng làm trọng tài đi, vừa hay thừa có mỗi ông.” Vũ Dương cười ha ha nói. Văn Đăng thật rất muốn lao đến mà bịt mỏ cái tên không có chút lương tâm nào này. Anh ngồi đấy, lườm cậu ta muốn cháy cả mắt. Ngồi bên kia, Hà Vy nhìn hai người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn mang trên mình cái nét trẻ con, không khỏi bật cười khúc khích. Cô còn cảm thấy, Hoàng Phong nhà cô cũng chẳng khác hai người họ là mấy, nhiều lúc cũng tự nhiên bộc lộ mấy cái hành động cảm xúc vô cùng giống với đứa trẻ lên ba. Phương Nga nhìn lướt qua Hoàng Phong một cái, đột nhiên mở miệng: “Em muốn cùng đội với hai người này, còn hai anh ở chung một đội đi. Chúng ta chơi theo hình thức Stroke play*.” *Stroke play(Đấu gậy): Đây là thể thức thi đấu phổ biến nhất trong các trận đấu golf tại hầu hết các giải đấu chuyên nghiệp. Trong thể thức thi đấu này, mỗi người chơi (hoặc đội chơi) sẽ thi đấu tất cả 18 hố và đếm tổng số gậy. Bên nào có số điểm thấp hơn sẽ dành phần thắng.Hả?Ai nấy cũng quay lại nhìn Phương Nga, Hà Vy không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Chị ấy, muốn cùng đội với cô và Hoàng Phong ư? Văn Đăng thì không cảm thấy sao cả, anh cũng gật đầu đồng ý, “Ừm, như vậy là hợp lý rồi, cũng không phải là thi đấu chuyên nghiệp đến đâu, chơi vui vẻ là được rồi.” Anh khoác lấy vai của Vũ Dương, cười nhe răng: “Nếu như Nga đã nói vậy rồi thì anh đây cũng miễn cưỡng cho cậu chung đội với tôi. Hai cao thủ như chúng ta hôm nay phải cho bọn họ biết thế nào gọi là được đi ra ngoài biển lớn, có đúng không!” Vũ Dương tỏ vẻ rất là “chê” mà đẩy mặt Văn Đăng ra, “Ai mà thèm! Cậu xê ra!” Mọi người cười càng vui hơn. Sau đó tất cả đứng dậy lần lượt rời khỏi khu nghỉ ngơi, không quên đem theo bộ dụng cụ của mình ra ngoài sân golf. Không ai để ý, ánh mắt của Vũ Dương nhìn chằm chằm Phương Nga đi ở đằng trước của anh, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Ánh nắng đã bắt đầu trở nên chói chang, bọn họ đi bộ ra bên ngoài Clubhouse, chọn lấy vài chiếc xe điện để di chuyển đến khu vực chơi. Mấy chiếc xe điện dừng lại ở nơi có điểm phát bóng đầu tiên. Vũ Dương đã sắp xếp sẵn một vài nhân viên đi theo để xách đồ và ghi điểm cho họ. Hà Vy nheo mắt nhìn mặt trời đang lên cao, bắt đầu cảm thấy có chút nóng nực, cũng may là hồi sáng nay cô đã kịp bôi kem chống nắng lên toàn thân. Hoàng Phong nhìn cô, liền hỏi: “Em thấy nóng rồi à?” Cô lắc đầu nói: “Không sao hết, lát chơi xong về mình tắm một trận cho tinh thần sảng khoái.” Thật ra cô cũng rất thích mấy môn thể thao cả về vận động mạnh hoặc là nhẹ, mỗi lần chơi xong cơ thể sẽ toát ra kha khá mồ hôi, rất có lợi cho sức khỏe.Còn Hoàng Phong, hắn cũng ít nhiều lo lắng cho sức khỏe của cô, chỉ sợ là cô không thể chơi lâu dưới thời tiết nóng bức này của mùa hè. “Nếu cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì phải nói với anh, không được chơi cố, biết chưa!?” Hà Vy cười cười nhìn hắn, “Em biết rồi mà!” Có bạn trai tâm lý đúng là thích thật đấy, lúc nào cũng sẽ được quan tâm. Văn Đăng vừa lúc đi đến, anh nói: “Em không cần phải sợ trời nắng, sẽ có người đến che ô cho em thôi.” Sau đó anh nhìn về túi đựng gậy của cô, đưa tay ra cầm lấy, “Cái túi này nặng như vậy, em cứ để cho nhân viên cầm giùm đi. Em chính là lá ngọc cành vàng của hai bác, sao anh nỡ để cho em làm gì nặng tay nặng chân cho được.” Văn Đăng nở điệu cười anh tuấn xán lạn mà nói với cô. “Anh nói gì mà nghe ghê chết đi được, làm như em là cô bé tiểu thư chân tay mềm yếu không bằng ý.” Hà Vy cũng vui vẻ cười nói. Nghe bọn họ nói chuyện, Vũ Dương ở một bên cũng chen vào một câu: “Em không hiểu đâu Hà Vy ạ, cái tên này có bao giờ đối xử tận tình đối với cô gái nào giống như em đâu, anh Đăng của em chắc chắn là không có ý gì đứng đắn hết cả, haha!” Văn Đăng trợn mắt về phía Vũ Dương, nghiến răng nói: “Cậu… lại muốn ăn đòn đấy à! Lát nữa chơi xong, tôi sẽ xử lý cậu.” Vũ Dương thấy chết cũng không sờn, cười càng lớn hơn, “Đấy, em thấy không Hà Vy, cậu ta xấu tính xấu nết hơn em tưởng tượng nhiều.” Hà Vy đứng ở một bên che miệng cười. Nhìn nét mặt của anh Đăng lúc này, giống như không còn lời nào để cãi lại, cũng không thể ra tay đánh người, cuối cùng đành phải mím môi mà nhẫn nhịn. Đứng nói chuyện một hồi thì Vũ Dương giới thiệu sơ qua cho mọi người hiểu hơn về địa hình sân golf ở đây. Bao gồm có diện tích, các mặt sân khác nhau, có tổng bao nhiêu đường golf hố golf và một số chướng ngại vật. Họ đứng ở trên sườn dốc, nhìn ra xa một bãi biển xanh bao la bát ngát, đôi chỗ sẽ xuất hiện những bãi cát mịn, có hồ nước nhỏ và rất nhiều cây xanh trồng ở ven đường. Vừa liếc qua là có thể nhìn ra được sự đầu tư và chăm chút tỉ mỉ dành cho sân golf này. Có hai nhân viên đi đến giúp Hoàng Phong chọn gậy và tư vấn qua cho hắn nghe về địa hình của đường bóng đầu tiên. Ở đây, những người nhân viên phục vụ này thường sẽ được gọi là Caddy. Tất cả mọi người đều được Caddy chọn cho một chiếc gậy phù hợp, sau đó thì cùng nhau hoạt động tay chân một lúc để trong lúc chơi tránh trường hợp bị đau nhức hoặc căng cơ. Văn Đăng nhìn mọi người rồi nói: “Hai đội cùng nhau phát bóng đi, hôm nay chỉ chơi một nửa số lỗ golf quy định thôi, về trưa nắng lên sẽ càng nóng bức hơn.” Với thời tiết nắng nóng như thế này, nếu bọn họ muốn chơi được lâu hơn thì đáng nhẽ ra phải dậy sớm từ bốn năm giờ sáng. Chí ít cũng sẽ chơi được vài tiếng trước khi mặt trời lên cao. Mọi người nhìn nhau đều không có ý kiến gì. Sau khi đã khởi động xong, họ bắt đầu chuẩn bị bóng. Đội Văn Đăng nhường cho đội của cô phát bóng trước. Vì nơi họ đang đứng là nơi phát bóng dành cho nam giới, vì thế Hoàng Phong sẽ là người đầu tiên phát bóng. Hắn đứng ở điểm tee box* màu xanh dương, cầm trên tay một cây gậy sắt số 2, bước vào tư thế chuẩn bị. Hoàng Phong bình thản vung cây gậy vài lần trong không trung để lấy cảm giác, sau đó hắn chăm chú nhìn quả bóng màu trắng ở dưới chân, hai chân mở rộng ngang vai, chỉ trong chốc lát liền hoàn thành một cú đánh với tư thế swing* chuẩn xác. Mọi người đều hướng ánh mắt dõi theo đường bóng bay trên không trung, sau đó thì hoàn hảo đáp xuống bãi cỏ xanh mịn cách nơi họ đứng hơn hai trăm mét. “Ồ! Đường bóng trông đẹp đấy! Cậu chơi không tồi đó nha.” Vũ Dương đứng một bên vỗ tay khen ngợi. Hoàng Phong không nói gì nhiều, chỉ khẽ nhếch miệng cười. Par* đầu tiên mà họ chơi được gọi là par 3, có 3 đường bóng tiêu chuẩn để golfer đánh vào hố. Mà Hoàng Phong mới chỉ dùng một lần đánh mà bóng đã đi vào trong vùng green*, quả thực phải nói là rất xuất sắc. *Tee box: Điểm phát bóng. Vùng đánh dấu màu xanh dành cho nam, vùng màu đỏ dành cho phụ nữ và trẻ em. *Swing(golf): là thuật ngữ dùng để chỉ động tác xoay người đánh bóng. Nó bao gồm 2 giai đoạn là pre-swing và stroke. Đây là một trong những kỹ thuật cơ bản trong chơi golf mà bất cứ golfer nào cũng phải nắm được. *Par: số gậy mà golfer cần để hoàn thành một hố golf hoặc để hoàn thành tất cả các hố golf trên sân. Thường có par3, par4, par5 tương ứng với các lần đánh. *Green(golf): vùng cỏ mịn, nơi có lỗ golf được đánh dấu bằng lá cờ. Hà Vy thì không khỏi há mồm kinh ngạc, đợi hắn đánh xong cô liền chạy đến gần nói nhỏ với hắn, “Woa, anh đánh gậy này đẹp thật đấy! Cứ ngỡ là dân chuyên nghiệp đánh cơ.” Hồi đó cô mới chỉ được nhìn anh trai cô đánh đẹp giống như vậy mà thôi. Còn hắn chính là người thứ hai. Hoàng Phong quay lại nhìn cô, gương mặt phủ đầy tự tin nhưng lại nói mấy lời khiêm tốn, “Là do ăn may thôi.” Phương Nga lặng lẽ nhìn Hoàng Phong, giương khóe miệng cười ý tứ. Văn Đăng vung vẩy cây gậy sắt trên tay, cũng không chịu yếu thế, “Hóa ra là chú đây cũng giấu thực lực nữa à. Được rồi, anh đây cũng không thể chủ quan được nữa.” Vừa dứt lời, anh bước đến gần điểm phát bóng, chuẩn bị tư thế đứng, nhắm gậy vào quả bóng, một giây sau liền phát bóng. Quả bóng bay vút lên trên không trung, mọi người không ai rời mắt khỏi nó, sau mấy giây liền thấy bóng đáp gọn xuống khu vực green. Cách khá gần với nơi đáp bóng của Hoàng Phong. “Tuyệt vời! Được lắm đấy ông bạn!” Vũ Dương vỗ tay nói. Hắn rất thường xuyên tới sân golf luyện tay với Văn Đăng, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu thấy tên này đánh ra được đường bóng đẹp như vậy. Anh nhìn về phía Văn Đăng đánh giá. Quả nhiên, có con gái ở đây là bắt đầu ra vẻ sĩ diện ngay lập tức. Văn Đăng nhìn về phía Hà Vy mong đợi phản ứng từ cô, cô mỉm cười giơ hai ngón tay cái lên với anh, vô cùng tán thưởng. Nhìn thấy một cảnh ấy, Hoàng Phong liền không thoải mái âm thầm lườm cho Văn Đăng một cái.Đợi sau khi Caddy của cả hai đội quan sát đường bóng và ghi số điểm cho hai người, họ tiếp tục lên xe điện để di chuyển đến điểm đánh bóng tiếp theo. Mỗi chiếc xe điện chỉ chở được hai người ngồi ghế, phía sau xe có thừa chỗ cho hai Caddy đứng. Hoàng Phong ngồi ở ghế lái lái xe, còn Hà Vy thì ngồi bên cạnh hắn, dọc đường đi cô vẫn luôn quan sát app bản đồ điện tử ở trên trần xe. Bản đồ khái quát toàn bộ địa hình của sân golf, cho họ biết được mình đang di chuyển đến địa điểm nào và còn hiển thị cả bảng điểm hiện tại của người chơi. Xe di chuyển đến gần khu vực green thì dừng lại, tất cả đồng thời xuống xe. Bóng của Hoàng Phong đã rất gần với hố golf, chỉ còn cách khoảng hai, ba mét nữa. Lúc này, Phương Nga cầm gậy tiến lên nói, “Hoàng Phong, gậy này để cho tôi.” “Ừm.” Hoàng Phong nhìn thoáng qua cô, khẽ gật đầu. Phương Nga được Caddy đưa cho một cây gậy Wedge để thực hiện cú đánh bóng ngắn, đối với một người thường xuyên chơi golf như cô vốn không phải là điều khó khăn gì. Cô điều chỉnh lực tay của mình, đẩy nhẹ cây gậy một cách uyển chuyển, quả bóng golf nhẹ nhàng di chuyển lượn vòng rồi rơi thẳng xuống hố.Vũ Dương đứng một bên hô lên một tiếng, lại vỗ tay khen ngợi. Văn Đăng không thể không liếc xéo anh ta, “Ông có còn nhớ là ông đang cùng đội với tôi hay không!?” “Lo gì, giờ thì để tôi ra tay.” Vũ Dương không thèm để ý tới vẻ mặt Văn Đăng, nhanh chóng tiến đến chỗ bóng golf của đội mình, một lần đánh trúng vào hố. Mọi người lần lượt vỗ tay cho lượt finish đầu tiên, kết quả của par đầu hai đội đều có số điểm bằng nhau. Tiếp tục là di chuyển đến địa điểm của par 4, tại đây có đánh dấu bằng một cái biển nhỏ nằm cùng với bãi cỏ, diện tích của par này là 390 yard* *Yard: Đơn vị đo diện tích trong giới golf, 1 yard = 0,9144 m. Theo như Hà Vy được biết, hầu hết với mỗi địa hình sân golf thì người ta thường thiết kế cho par 4 có độ khó là cao nhất. Bởi vậy, par 4 luôn là nỗi ám ảnh của nhiều golfer vì đây là một trong những lỗ golf khó ghi điểm nhất trong sân. Các hố par 4 thường được nhà thiết kế sân golf tạo ra nhiều thử thách với sự đa dạng về hình dáng và phong phú về thể loại. Thường thì trên mặt sân sẽ xuất hiện các hố cát, hồ nước hay là những rặng cây để làm vật cản trở. Hà Vy từ trước tới giờ chỉ được coi là tìm hiểu và cọ xát với golf, chứ cũng chưa bao giờ chơi hết được các hố trên một sân. Còn nhớ một cú phát bóng xa nhất của cô cũng chỉ có trên 170 yard. Đặc biệt là par 4 này, mỗi lần đánh nếu không rơi xuống hồ thì cũng là mất dạng ở trong lùm cây. Quả thật, để chơi được bộ môn này, đặc biệt là phải có đủ kiên nhẫn và sự bình tĩnh tuyệt đối. Lúc này, Hoàng Phong bước đến chỗ cô đột ngột hỏi: “Hà Vy, em có muốn đánh phát bóng đầu tiên không?” “Hả, em?” Hà Vy chỉ ngón tay vào mình, sau đó liền vội vàng xua tay, “Không được đâu, các lần em đánh toàn hỏng thôi, par này cú đánh đầu phải tốt thì lượt đánh sau mới tốt được.” “Không sao hết, để anh dạy em.” Hắn không để cho cô từ chối, trực tiếp cầm gậy của mình đưa cho cô. Vốn dĩ, hắn cũng chỉ đơn giản muốn được đến đây cùng cô chơi golf mà thôi… chỉ có duy nhất hai người. Hà Vy không cả kịp chuẩn bị tinh thần thì đã được hắn kéo đến điểm phát bóng. Hắn ân cần điều chỉnh tư thế đứng và cách cầm gậy cho cô, một Caddy cũng đến gần phân tích đường golf, sức gió trong không khí cho hai người để có thể đạt được hiệu quả cao nhất. Hắn khẽ ừm một tiếng, sau khi điều chỉnh ổn thỏa cho cô xong liền nói, “Được rồi, em bắt đầu đánh đi, cứ bình tĩnh mà làm.” Hà Vy chớp mắt nhìn hắn, nhận được sự cổ vũ của hắn, cô hít sâu một hơi, nhìn quả bóng nhỏ dưới chân. Dù sao cũng chỉ là một quả bóng bé tí, còn có thể làm khó được cô sao.Vút một tiếng, quả bóng bị đánh bay cao lên trời. Mọi người chăm chú dõi theo đường bóng bay, Hà Vy nheo nheo mắt lại nhìn, mấy giây sau liền trơ mắt nhìn quả bóng đáp xuống gọn gàng trong hố cát trắng. Hà Vy thở dài thườn thượt, nâng tay đỡ trán. Cô đã bảo rồi mà, cô không thể làm được đâu!!! Nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô, Hoàng Phong chỉ mỉm cười yêu chiều, “Đẹp lắm!” Hà Vy cầm lấy gậy đánh nhẹ vào chân hắn một cái, làm hắn cười càng vui hơn. Hắn là đang khen cú đánh vừa rồi đẹp, hay là khen cô đẹp đây? Chỉ có giỏi trêu chọc cô. Thật là càng ngày càng thiếu đánh. Văn Đăng cười haha nói: “Hà Vy à, lẽ ra em nên về đội của anh, để anh dạy cho em biết đâu sẽ chơi giỏi hơn cậu ta.” “Đúng, em nên sang bên đội của anh thì phải hơn.” Hà Vy cố tình nói như vậy để chọc giận lại Hoàng Phong. Hắn nghe thấy thế thì không khỏi e hèm ra tiếng, sau đó thì không kiêng nể gì mà kéo cô lại gần chỗ mình, nhéo nhéo lấy eo cô, hai người liền giao lưu với nhau bằng ánh mắt. Phương Nga nhìn hành động của hai người họ, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng rồi cô cũng không thể hiện điều gì ra bên ngoài. Còn Văn Đăng thì trong lòng khó chịu liền quay ra đập mạnh vào vai của Vũ Dương, lên tiếng nhắc: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì, đến lượt của ông đấy!” “Biết rồi, đánh mạnh tay thế làm gì!” Vũ Dương quay lại lườm Văn Đăng, sau đó đi đến chỗ Caddy để chọn cây gậy phù hợp với lần phát bóng này. Đó là một cú phát bóng tương đối hoàn hảo, tránh được mọi chướng ngại vật ở phía trước. Vũ Dương ngạo nghễ nhướng mày, vô cùng hài lòng với lần đánh này. Dù sao thì cũng là sân golf nhà mình, phải nói là anh gần như đã nằm lòng hết mọi đường đi nước bước của nó rồi. Làm sao có chuyện hỏng được. Mọi người lại tiếp tục di chuyển đến địa điểm rơi của bóng, trước tiên là dừng tại bãi cát mịn nơi mà bóng được Hà Vy đánh vào. Lần này Phương Nga xung phong đi cứu bóng. Hoàng Phong quan sát hố cát và khoảng cách bóng một chút, cảm thấy sẽ không dễ đánh lên, hắn quay lại nói với cô: “Dùng gậy wedge 56 độ đi, cứ đánh về phía Tây cũng được, lượt sau thì để cho tôi xử lý.” Nghe hắn chủ động nói chuyện với mình như vậy, mặc dù chỉ là mấy câu chuyên môn nhưng Phương Nga vẫn cảm thấy có một chút kinh hỷ. Cô mỉm cười đáp hắn, “Được.” Caddy chọn xong gậy đưa cho cô, sau đó cô di chuyển xuống phía dưới bãi cát, chọn một hướng đứng sao cho có thể dễ đánh nhất. Quả bóng golf rơi ngay sát bờ cát, nếu đánh về phía Đông thì sẽ gần với hướng green hơn, nhưng lại có chút khép góc, nếu cố đánh như vậy khả năng cao là bị vướng gậy. Cho nên, chỉ có thể đánh về phía Tây để rời bóng an toàn khỏi hố cát trước đã. Phương Nga nghe theo lời Hoàng Phong nói, đánh bóng lên cao về phía Tây, quả bóng hoàn hảo rời khỏi hố cát. Mọi người lại vỗ tay cổ vũ cho Phương Nga, Vũ Dương nhanh chóng chạy tới đỡ cô ra khỏi bãi cát. Văn Đăng đã di chuyển đến bóng golf của đội mình, bắt đầu cú đánh thứ hai. Đến lượt của Hoàng Phong, hắn đánh một đường bóng cao vượt qua cả hố cát vừa rồi rơi xuống bãi cỏ ngắn và mịn. Phương Nga dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn hắn. Cho đến khi bóng được đánh đến gần hố golf của par 4, Hà Vy lại được giao nhiệm vụ đánh bóng vào hố. Lần này thì khoảng cách vô cùng gần cho nên đối với cô không có khó khăn gì cả, một phát đánh trúng. Hà Vy vô cùng vui vẻ đập tay với Hoàng Phong để ăn mừng. Nắng càng ngày càng trở nên gay gắt hơn, độ ẩm cao sẽ làm ảnh hưởng một chút tới đường bay của bóng, vì vậy bọn họ chỉ chơi thêm mấy lượt nữa rồi ngừng. Kết thúc trận đấu, đội của Văn Đăng dành chiến thắng với số điểm thấp hơn (Trong đấu golf, đội có điểm số thấp hơn thì sẽ thắng). Còn đội của Hà Vy, có tổng cộng hai phát bóng trúng hố cát, một phát thì rơi xuống nước, ngay lập tức bị phạt thêm một gậy nữa. Vì vậy mà số điểm over của họ vượt quá số gậy tiêu chuẩn, cuối cùng đành chấp nhận thua cuộc. Dù sao cũng chỉ là một trận đấu golf vui, kết quả cuối cùng có ra sao cũng không quan trọng, chí ít Hà Vy cũng đã học được thêm vài kiến thức về golf. Đối với mỗi một lần chơi golf như thế này thường sẽ mất phí từ ba đến bốn triệu một người, trong đó bao gồm cả tiền ăn sáng và tiền tip cho Caddy. Nhưng hôm nay anh Dương nói rằng sẽ bao thầu hết toàn bộ, còn dặn dò hai người thường xuyên tới đây chơi một chút. Sau khi trở lại Clubhouse thì Vũ Dương mời mọi người ở lại ăn trưa luôn ở đây. Tất cả trước hết đi tắm rửa thay đồ một lượt rồi sau đó tập trung lại ở trong nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của Clubhouse. View ở chỗ này đặc biệt có thể quan sát toàn bộ khung cảnh sân golf rộng rãi. Vì ngồi đợi Hà Vy thay đồ xong cho nên khi hắn và cô đi tới bàn ăn thì đã thấy mọi người tập trung đủ cả. Nhân viên phục vụ cũng dần dần mang thức ăn lên. “Nào, hai đứa mau ngồi đi.” Vũ Dương vẫy tay nói với họ. Hoàng Phong kéo ghế ra cho Hà Vy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Hà Vy nhìn một bàn thức ăn cao cấp, hai mắt liền tỏa sáng, phải nói là đầy đủ dinh dưỡng dành cho golfer. Cô thầm nghĩ, ngay từ đầu cô nhờ tới sự giúp đỡ của anh Đăng, quả nhiên là một sự lựa chọn đúng đắn. Mọi người lên tiếng mời nhau, sau đó mới bắt đầu vào bữa ăn.“Hoàng Phong, em bắt đầu chơi golf được lâu chưa?” Vũ Dương vừa ăn vừa mở miệng hỏi. Hoàng Phong ngừng đũa, trả lời anh ta: “Ừm, cũng chơi được vài năm rồi, nhưng thỉnh thoảng có thời gian em mới đi đánh cùng bạn bè.” Vũ Dương nghe vậy thì gật gật đầu, “Anh thấy em chơi rất tốt đấy chứ, sớm ngày mai mà không bận gì mình lại chơi thêm mấy ván nữa.” “Em chơi cũng chỉ gọi là tạm ổn thôi, vẫn cần phải học hỏi thêm.” Hoàng Phong khiêm tốn nói. Phương Nga ngồi một bên nghe vậy liền mở miệng bảo: “Đó là do anh vẫn chưa được làm quen nhiều với địa hình của sân golf này, nếu không, hôm nay chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua hai người họ.” “Ừ đúng rồi, Nga nói cũng có lý!” Vũ Dương lên tiếng đồng tình. Hà Vy đang yên lặng ăn, nghe bọn họ nói chuyện không khỏi cảm thấy chột dạ đôi chút. Tự cô cũng cảm thấy, trong trận đấu golf vừa rồi, nếu không phải tại cô, thì chắc điểm số cũng không đến nỗi thảm như vậy đâu, nhỉ! Còn Văn Đăng thì vốn vẫn đang bài xích đối với Hoàng Phong, cho nên chỉ nhún vai không nói gì, ung dung ngồi ăn cơm.