Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 64: Không ra được

Chương 64: Không ra được

3:16 chiều – 28/05/2024
Vào không gian hai tầng chưa đầy một tiếng đồng hồ, Lý Vọng đã chết.

Lý Vọng bị quân Nhật bắt giữ, ông chú trung niên và kẻ cơ bắp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng của anh ta.

Nhưng một mạng người lại không đổi được manh mối gì đáng giá, tất cả tài liệu trong phòng lưu trữ đều bị hủy. Mạnh Kiều ngồi trên ghế, cả người buồn bực, cụp mắt nhìn xuống như mèo con đang tủi thân.

“Đừng nhíu mày, không sao đâu.” Nghiêm Mục an ủi: “Người kia hẳn là vẫn còn ở đó, lần này chúng ta đã điều tra rõ ràng tình hình bên trong, buổi tối lại đi vào lần nữa.”

Rõ ràng kẻ cơ bắp đã hơi ủ rũ: “Nhiệm vụ lần này chỉ có gợi ý, tại sao lại chỉ có gợi ý, tại sao chứ!”

Mạnh Kiều cũng không ngừng suy nghĩ vấn đề này, tại sao không có mục tiêu nhiệm vụ?

Tại sao?

“Bởi vì quá đơn giản, anh nên suy nghĩ thật kỹ gợi ý nhiệm vụ sau đó vào cốt truyện là có thể hiểu rõ được nhiệm vụ cần làm gì.” Nghiêm Mục đoán được Mạnh Kiều đang nghĩ gì trong lòng, nên giải đáp vấn đề của cô.

Mạnh Kiều chống cằm, bắt đầu đung đưa chân, tâm trạng chán nản khó tả, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tiêu cực như vậy, lẩm bẩm nói: “Tôi nên cứu bọn họ.”

Liên Mộc Mộc nghe mọi người miêu tả cảnh tượng bọn họ nhìn thấy mà hai mắt đỏ hoe, cô ấy không phải người chịu học hành chăm chỉ, lúc đi học còn rớt tất cả môn Lịch Sử và Địa Lý, nhưng bây giờ đắm chìm trong đoạn lịch sử đã qua kia làm cô ấy khó chịu đến không thở nổi.

Mọi người không nói tiếp, chờ nhà ăn mang cơm lên, đợi cơ thể nghỉ ngơi xong lại tiến vào không gian. Nhà ăn đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, nhưng đừng nói là thịt, ngay cả ngửi một tí mùi rau củ thôi bọn họ cũng đã bắt đầu buồn nôn, dịch vị bắt đầu trào lên từ thực quản, miệng đắng chát.

Mạnh Kiều bưng một bát canh đậu đỏ không có một hạt đậu nào lên húp ừng ực, sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể mệt rã rời, nhưng lại không muốn bổ sung chút năng lượng nào.

Nghiêm Mục lấy một miếng socola hạt dẻ trong túi ra: “Ăn cái này đi.”

“Ở đâu vậy?”

“Lấy trước khi vào nhiệm vụ, em quên rồi à?” Nghiêm Mục dịu dàng nói: “Chiều nay chắc chắn sẽ chiến đấu rất ác liệt, em phải giữ thể lực.”

“Được.” Lúc này cô cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu gặm miếng socola trong tay.

Mọi người không trở về phòng mà xếp mấy cái ghế trong nhà ăn lại, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Mạnh Kiều cũng nằm bò trên bàn ngủ mất, Nghiêm Mục đắp áo cho cô, đứng trước cửa sổ cách đó không xa hút thuốc. Khói thuốc theo gió tản ra giữa không trung, mùi thuốc lá nhạt đến mức không ngửi thấy gì.

Hai ba giờ chiều, mọi người đã nghỉ ngơi đủ.

Diệp Tử vỗ vỗ vai Liên Mộc Mộc, nhẹ nhàng an ủi nói: “Đừng căng thẳng.”

Liên Mộc Mộc nắm thật chặt dây thừng, căng thẳng nhận nhiệm vụ Diệp Tử giao cho mình: “Tôi đã có kinh nghiệm một lần rồi, tôi làm được mà. Mạng của mọi người đều ở trong tay tôi, chắc chắn không có sai sót gì.

“Tôi tin cô.” Diệp Tử lại cười khẽ một tiếng, quay đầu hỏi mọi người: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Đã đến lúc chúng ta đi rồi.”

Mục tiêu lần này rất đơn giản, tìm được bệnh nhân họ Khổng kia, lấy được tài liệu anh ta cất giấu. Trực giác của Mạnh Kiều mách bảo, đó là tài liệu duy nhất có thể qua màn. Mọi người thuần thục tiến vào không gian hai tầng từ nhà vệ sinh, mùi khí ga kích thích lượn lờ trong không khí, làm Mạnh Kiều vừa bước vào đã không nhịn được lấy tay áo bịt mũi.

Làn khói xanh sáng lơ lửng dưới ánh đèn, vết máu dính trên vách tường còn nhiều hơn lúc trưa.

Mấy người ló đầu ra khỏi hành lang, bên trong hành lang có hai bác sĩ đang ghi số. Mạnh Kiều nháy mắt, Nghiêm Mục vừa nhanh vừa chuẩn âm thầm gọn ghẽ giải quyết bác sĩ, kẻ cơ bắp nhanh tay kéo người vào phòng bệnh. Cô gái nghiêng người vào trong phòng bệnh, bên trong có một người đàn ông gầy gò, đầu tóc bù xù, râu đầy những cục máu đông bốc ra mùi hôi thối, nửa bên mặt người này đã sưng tấy, mắt phải gần như không thể nhắm vào. Anh ta biết có người đi vào, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Mạnh Kiều lật gạch sàn lên trước, nhưng cũng không có tài liệu cô muốn tìm. Cô đến trước giường của anh ta, nhẹ giọng lại hơi nóng nảy nói: “Lão Khổng đúng không?”

Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, người đàn ông chớp chớp mắt, nhưng vì đau đớn khắp người, cổ họng sưng tấy nên chỉ có thể phát ra âm thanh ấp úng.

Mí mắt của người đàn ông khẽ chuyển động, như muốn nói “phải”.

“Chúng tôi là người Trung Quốc, là phóng viên.” Mạnh Kiều thoáng dừng lại, thật ra cô không biết tiếp theo mình nên nói gì, nên hỏi về tài liệu đó như thế nào.

Nghe nói là phóng viên, cơ thể của người đàn ông bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa: “Có, tôi có…” Ngón tay anh ta không ngừng lục lọi: “Sợ, sợ, bị phát hiện…”

Quả thật anh ta có một tập tài liệu, luôn sợ bị người Nhật phát hiện nên anh ta đã giấu dưới gạch men ở chỗ nào đó. Sáng nay lúc làm thí nghiệm, anh ta vẫn chưa kịp giấu đi, cho nên đành phải nhét dưới nệm. Ngón tay đã thối rữa của lão Khổng hơi run run, muốn lục tìm tập tài liệu.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng nắm tay anh ta, dịu dàng nói: “Để tôi.”

Cơ thể người đàn ông rất nhẹ, cô cảm thấy chỉ bằng trọng lượng của một con chó trưởng thành cỡ trung, cô nhẹ nhàng nâng tấm nệm lên, lấy một quyển sổ không tính là quá mỏng từ dưới nệm ra.

Lão Khổng khàn giọng nói: “Còn nữa, ở, trên…” Anh ta liếc nhìn trần nhà.

Mạnh Kiều dời tầm mắt qua, kẻ cơ bắp nhanh chóng trèo lên bệ cửa sổ thông gió, dựa vào khe tường lấy được một cuốn sổ lớn hơn. Anh ta nhảy xuống đưa cho Mạnh Kiều, không đành lòng nhìn bệnh nhân trên giường.

“Các người, các người phải giữ nó thật kỹ…, đăng báo… để mọi người đều biết…” Lão Khổng run rẩy nắm tay Mạnh Kiều, nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt: “Hứa với tôi…”

Mạnh Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu: “Tôi hứa với anh.”

Vậy là, manh mối chính của toàn bộ nhiệm vụ đã xuất hiện, chúng ta cần phải đăng tài liệu này lên báo để vạch trần mọi tội ác của quân Nhật năm đó. Trong nhiệm vụ này, các y tá trong bệnh viện tâm thần chỉ biết trước đây bệnh viện là một viện nghiên cứu của Nhật Bản, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết chuyện thí nghiệm trên cơ thể người, tàn sát người Trung Quốc này. Có thể là ở thế giới hiện thực, quân Nhật đã thiêu hủy tất cả các tài liệu. Không ai biết có bao nhiêu người đã chết ở đây, mọi thứ trong viện nghiên cứu sẽ biến thành tro bụi.

Lão Khổng như đã làm xong chuyện quan trọng nhất trong đời, anh ta nhếch môi cười, giọng nói như cưa gỗ, dây thanh quản đã bị tổn thương vì tra tấn: “Tôi… Tôi cũng là phóng viên… Bọn họ đều gọi tôi là lão Khổng…” Làn da mưng mủ xanh đen bao lấy vẻ tươi cười, bờ môi mím lại, giống như một người đàn ông bảy mươi tám mươi tuổi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra người này đang cười.

Diệp Tử cũng đứng trước giường bệnh, vẻ mặt buồn bã mà dịu dàng, dễ làm bệnh nhân cảm thấy ấm lòng hơn cả Mạnh Kiều. Cô ấy như một người mẹ dịu dàng, vuốt ve cái trán của lão Khổng, lòng bàn tay ấm áp đã nhuốm đầy nước mủ vàng.

Ánh nắng đã lâu không xuất hiện từ cửa sổ thông gió trên cao chiếu xuống, vừa khéo rơi trên hai người bọn họ, nhưng quầng sáng màu vàng ấm áp lại trông hết sức thê lương.

Được Diệp Tử an ủi, lão Khổng lẳng lặng ra đi.

Rời khỏi phòng bệnh làm người ta đau khổ.

Kẻ cơ bắp nhìn thấy cảnh này không kìm được nước mắt, nhưng chợt nhận ra có gì đó không ổn, hỏi ngược lại: “Không phải cô nói sau khi lấy được tài liệu là có thể kết thúc phó bản sao? Sao vẫn chưa nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở thế?”

Ông chú trung niên cũng khó hiểu: “Chúng ta có quay lại không? Chúng ta mau quay về đi! Nếu không sẽ bị phát hiện mất!”

Mạnh Kiều gật đầu: “Diệp Tử, đi thôi.”

Diệp Tử lấy một tấm khăn trắng từ phòng bên cạnh che mặt lão Khổng, kéo dây thừng đạo cụ: “Đi, rời khỏi đây thôi.”

Cùng lúc đó, Liên Mộc Mộc cầm dây thừng đứng trên cái ghế nhỏ, tập trung cảm nhận tín hiệu từ Diệp Tử. Chỉ cần Diệp Tử kéo nhẹ sợi dây, cô ấy ở đây sẽ bắt đầu kéo. Cô ấy đã từng làm một lần, theo lý thì lần này sẽ không căng thẳng như thế, nhưng Liên Mộc Mộc luôn cảm thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm.

Là cô gái mặt nạ kia sao?

Cô ấy không có hứng thú với nhiệm vụ nên chắc không phải cô ấy.

Vậy thì là ai?

Hơi thở lạnh lẽo đang đến gần Liên Mộc Mộc!

Trực giác của Liên Mộc Mộc luôn rất chuẩn, cô ấy nhìn dáo dác kiểm tra xung quanh, muốn làm mình thoải mái hơn một chút. Nhưng cuối hành lang chợt xuất hiện một bóng đen đầy máu, không chút kiêng dè từng bước một đến gần.

Liên Mộc Mộc bỏ chạy, nhưng tốc độ của bóng đen kia nhanh hơn cô rất nhiều.

“Cứu với!”

“Cứu tôi với!”

Liên Mộc Mộc hoảng sợ hét lớn, nhưng trong hành lang trống trải chỉ có ác ý từ phía sau truyền đến, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Cô ấy quay đầu lại muốn nhìn xem người đó còn cách mình bao xa, ai ngờ khuôn mặt to đầy máu đó đang mỉm cười đứng cách cô ấy chỉ nửa mét!

Cô ấy há miệng liên tục lùi về phía sau, sợ tới mức không phát ra được tiếng nào, ngã ngồi xuống nền nhà lạnh như băng.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô ấy: “Tao thắng rồi, tụi mày đều sẽ chết.”

Trong không gian hai tầng, năm người giết chết mấy tên lính Nhật đến tuần tra, chạy ào về phía lối ra.

Diệp Tử vừa kéo dây thừng, đôi lông mày càng nhíu chặt: “Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không nói được là không ổn chỗ nào.” Đây là lần đầu tiên cô ấy lộ ra vẻ lo lắng như thế: “Tôi luôn cảm thấy Mộc Mộc đã xảy ra chuyện rồi.”

Kẻ cơ bắp nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa! Mau ra ngoài là được rồi!”

Mạnh Kiều cũng an ủi: “Chúng ta sắp đến lối ra rồi, rời khỏi nơi này xong thì mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”

Nhưng Diệp Tử kéo dây thừng ngoằn ngoèo ở dưới lòng đất lên mặt đất. Trên trán bắt đầu toát mồ hôi hột, cô ấy bỗng dừng lại, lo lắng nói: “Tôi có thể nghĩ sai nhưng đạo cụ của tôi sẽ không sai.”

Mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào lối ra lần này là ở tầng hầm sao?

“Không đúng, nguy rồi!” Mạnh Kiều nghe thấy BGM trong đầu mình bùng nổ!

Ngay sau đó.

Bọn họ đã biết bất an của mình từ đâu ra.

“Cạch!” Ai đó bật công tắc đèn.

Diệp Tử kéo đến đầu kia của sợi dây, là thi thể của Liên Mộc Mộc!

Liên Mộc Mộc trợn tròn mắt, đầu tóc rối bù, cơ thể giống như một con rối được thiết lập, dây thừng quấn quanh ngón tay cô ấy bị Diệp Tử kéo ra từng chút một.