“Các lớp yoga, bữa ăn dinh dưỡng của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp, ngoài ra còn có rất nhiều hoạt động hoặc video học tập khác giúp các cặp đôi tăng thêm tình thú.”
Lúc nói những vấn đề mờ ám này, Lisa vẫn mỉm cười rất chuyên nghiệp.
“Ừ, ừ, được, chúng tôi nhất định làm theo sắp xếp của các cô.” Mạnh Kiều đã mỉm cười.
“Chúng tôi có một ít huân hương và viên thả bồn tắm, đã đưa đến nhà của hai người. Buổi tối chị dùng cái đó để tắm rất có lợi cho cơ thể chị.” Lisa lấy ra một tờ thông tin giới thiệu về viên thả bồn tắm.
Tuy Mạnh Kiều không hiểu thành phần hóa học nhưng khi nhìn thấy viên thả bồn tắm màu hồng phấn này, trong lòng cô đã hiểu được đôi chút. Khi còn nhỏ, cô đã từng đến cửa hàng LUSH, vô cùng yêu thích một viên thả màu cam đỏ. Lúc đó, người bán hàng lấp li3m nói: “Cái này là để cho các đôi vợ chồng dùng, không hợp với trẻ con đâu.”
Bây giờ cuối cùng Mạnh Kiều cũng hiểu.
“Cuộc sống ở đây quan trọng nhất là thoải mái, hơn nữa khu nghỉ dưỡng của chúng tôi là all-inclusive resort (*), ngài đã thanh toán phần còn lại của gói dịch vụ ngoại trừ những quán cà phê và quán bar riêng biệt, cho nên mong hai người cứ hưởng thụ thoải mái, cũng đừng ngại làm phiền chúng tôi.” Lisa hỏi xong thì đánh dấu vào buổi hẹn ngày hôm nay: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, anh chị có thể tùy ý đi dạo, có vấn đề gì thì cứ tìm điều dưỡng Coco. Chúc hai vị có một ngày vui vẻ.”
(*) All-inclusive Resort là resort tích hợp nhiều loại hình khác nhau tạo nên sự đa dạng cho du khách lưu trú.
“Được, cảm ơn.”
Hai người rời khỏi phòng khách, bên ngoài trời vẫn nắng chói chang. Mạnh Kiều duỗi vai lười biếng nói: “Ở đây đẹp thật, buổi tối chúng ta đi ăn đồ Pháp nhé. Vừa rồi em có xem qua sổ tay chỉ dẫn, nhà hàng này còn có món hàu tái chanh, vừa hay thích hợp với anh, phải không anh Nghiêm?”
Nghiêm Mục bóp vành tai Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nghe thấy giọng điệu quái gở của mình, cười khanh khách: “Em sợ anh ăn hàu sống á hả, sao em phải sợ chứ!”
Cô vui vẻ xoay tròn, rồi nhét hai quả dừa đã khui vào trong ngực Nghiêm Mục: “Chúng ta đi tìm đồ bơi đi. Anh mặc nhiều như vậy không thấy nóng à!”
“Nóng.”
Nghiêm Mục cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
Cô chọn một bộ bikini màu xanh lam từ cửa hàng, quần bơi là màu trơn, còn phần thân trên của áo tắm có thể trải thẳng ra thành một “mảnh” vải. Vải chỉ cần buộc chặt vào cơ thể là có thể tạo thành một bộ bikini hoàn hảo. Ánh mắt Nghiêm Mục tối lại, anh cảm thấy làn da trắng trẻo của Mạnh Kiều kết hợp với màu sắc này vô cùng mê người.
Mạnh Kiều mặc áo tắm vui vẻ đi đến A32 thì trên đường chợt có người gọi tên cô.
“Mạnh Kiều!”
“Nghiêm Mục!”
Quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Linh chạy như bay đến. Hạ Linh mặc một quần đùi hoa màu sắc rực rỡ, phối với áo sơ mi rộng rãi cùng bộ. Cốc Thu ở bên cạnh cũng được Hạ Linh đội mũ rơm cho, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt bằng vải lanh. Trông hai người rất giống khách du lịch thật sự.
“Không ngờ lại gặp được hai người!” Hạ Linh nhiệt tình ôm chầm lấy Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhìn Hạ Linh, cuối cùng ánh mắt rơi vào bụng cậu ấy.
Cô đưa tay sờ sờ, kinh ngạc hỏi: “Cậu có thai à?”
“Chị, tôi không có!” Hạ Linh không biết đang nghĩ đến gì mà bỗng đỏ mặt, lùi hẳn về sau mấy bước: “Chị, chị, chị làm gì đấy!”
“Cậu không mang thai vậy cậu đến đây làm gì?” Mạnh Kiều hỏi.
Nghiêm Mục ho khan, không đợi Mạnh Kiều nói tiếp, anh đã thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra, dùng từ ngữ phù hợp, đồng thời biểu thị bọn họ đến khu nghỉ dưỡng là để chuẩn bị mang thai.
Cốc Thu nhịn cười, nhưng Hạ Linh lại không hiểu lời Nghiêm Mục vừa nói có gì buồn cười.
Cốc Thu nói: “Chúng tôi sống ở B15, tức là khu B. Chúng tôi cũng có thẻ thân phận, chỉ là thẻ thân phận của chúng tôi có màu xanh lá. Chúng tôi không phải chuẩn bị mang thai, mà là vì Hạ Linh bị trầm cảm nhẹ, nên đến đây nghỉ dưỡng. Theo như anh nói thì khu A chắc là để chuẩn bị mang thai, khu B phần lớn là để thư giãn và điều chỉnh tinh thần. Ở xa phía sau khu B có một tòa nhà, có lẽ là tòa cho bệnh nhân có triệu chứng nặng.”
Nghiêm Mục mở bản đồ khu nghỉ dưỡng ra: “Khu B có khu phục hồi chức năng và khu điều dưỡng. Khu A có khu nghỉ dưỡng, khu ở cữ và khu dịch vụ.”
Hôm nay Mạnh Kiều thực sự không mang theo đầu óc: “Ồ, em biết rồi. Mang thai còn sinh con, nếu như chồng ngoại tình, bị trầm cảm sau sinh thì sẽ đến khu điều dưỡng tinh thần, phục vụ dây chuyền, trung thực công bằng.”
Nghiêm Mục:…
Lúc này Hạ Linh mới phản ứng: “A! Các người cần chuẩn bị mang thai, có phải trong hai người có người không được không?”
Mạnh Kiều tỏ ra đau khổ nói: “Đều tại tôi, là tôi không được. Tôi quá mệt mỏi, vừa lên giường là ngủ mất.”
Hạ Linh tưởng thật nói: “Vậy để tôi chỉ chị vài chiêu.”
“Cậu ư?”
“Đều là đối phó với đàn ông mà, cái này tôi thành thạo lắm!”
Mạnh Kiều: Không cần đâu…
Nhiệm vụ này chắc chỉ có bốn người Cốc Thu, Hạ Linh, Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, không thấy người chơi nào khác nữa. Hạ Linh và Cốc Thu cũng không bị hạn chế đi lại vì thẻ xanh lá, bọn họ cũng có thể đi khắp khuôn viên như Mạnh Kiều. Bốn người chia ra tự tìm manh mối, mà Mạnh Kiều quyết định về phòng trước rồi đi bơi. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân khu nghỉ dưỡng, Mạnh Kiều thuận lợi đặt nhà hàng Pháp cho tối nay.
A32 đúng là một căn nhà hướng ra biển.
Khoảng sân nhỏ bên ngoài nhà là một bể bơi ca rô xanh biếc, trên bàn đá cẩm thạch đặt một giỏ xoài và măng cụt tươi. Băng ghế nằm đôi phủ một tấm chăn mỏng, bên cạnh còn có một ít đồ chơi tình thú. Mạnh Kiều cảm thấy tự dưng mình thích phó bản này. Nếu như đây là ở thế giới hiện thực, cô chắc chắn sẽ ở đây thêm ba tháng nữa.
Kéo tấm rèm muslin màu trắng ra, đập vào mắt cô là biển rộng rì rào sóng và hàng dừa. Phòng khách và phòng ngủ có cửa sổ kính sát sàn rất lớn, phản chiếu bóng hai người bước vào. Giường màu trắng, mềm như bông, phòng tắm trong suốt, bồn tắm dành cho hai người, còn có chức năng massage. Trong phòng, chỗ nào cũng có sản phẩm dành cho người lớn, cứ như sợ không biết hai người đến đây để làm gì.
Mạnh Kiều nằm xuống giường: “Anh Nghiêm?”
“Không muốn bơi à?” Nghiêm Mục bước vào, cởi cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi ra, mở tủ quần áo, mặc đại một cái áo thun trắng.
“Muốn!”
“Muốn mà em còn không thay quần áo?” Nghiêm Mục nói: “Hay là em muốn đi bơi với cái lưng đau eo mỏi?”
Mạnh Kiều xoay người, bắt đầu c ởi quần áo: “Ăn tối xong rồi tính, không phải là muốn sinh con à? Anh không sinh con sao? Anh nghĩ phó bản này có liên quan gì đến sinh con không?”
“Không hẳn.” Nghiêm Mục nói: “Có thể chỉ là một thân phận, hoặc là hệ thống cho rằng cuộc sống em đã quá khổ rồi nên cho em được thơm lây.”
Mạnh Kiều thay bikini trước mặt Nghiêm Mục, nếu Nghiêm Mục không quay lưng lại, để cô thay quần áo thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không thể ra khỏi phòng. Mạnh Kiều khoác khăn tắm màu trắng nhảy qua ban công chạy ra bãi biển. Anh nhìn bóng lưng trẻ trung nhanh nhẹn của cô rồi lắc đầu cười dung túng.
Quả nhiên vẫn là con nít.
Mạnh Kiều đạp nước mấy cái, vớt được vỏ sò trắng vàng. Nghiêm Mục cầm khăn tắm đứng cạnh cô, trên bãi biển không chỉ có họ mà còn có rất nhiều người sống trong khu nghỉ dưỡng chọn ra ngoài vào lúc xế chiều. Nhân viên phục vụ đẩy xe xoài đi tới hỏi: “Quý khách có muốn một hộp xoài tươi không?”
“Cám ơn.” Nghiêm Mục quẹt thẻ.
Mạnh Kiều hỏi: “Có kem không?”
Vì vậy, ngoài xoài ra, trên tay Nghiêm Mục còn có hai viên kem sữa chua.
Mạnh Kiều không muốn ra khỏi nước, Nghiêm Mục đút cho cô một thìa, cô xâu vỏ sò trong tay lại, hương vị sữa chua tan chảy giữa môi và răng: “Sữa chua ngon lắm, anh muốn nếm thử không?”
Thực ra Nghiêm Mục không thích ăn kem vị sữa chua như vậy.
Nhưng mà…
“Ừm.”
Mạnh Kiều hôn lên môi Nghiêm Mục, giống như nàng tiên cá ngoi lên từ mặt nước.
Trong khoang miệng Nghiêm Mục tràn ngập vị sữa chua và xoài, rất ngọt, rất thơm. Hai người cảm thấy như đang đi hưởng tuần trăng mật sau mùa xuân, thoải mái và vui vẻ.
“Em muốn bơi.”
“Đừng đi xa quá, em có thể về nhà bơi.” Nghiêm Mục nói.
“Ừm, vậy cũng được, em sẽ đi dạo biển một chút.”
Trai tài gái sắc tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nghiêm Mục thấy Mạnh Kiều lên bờ, dùng khăn tắm khoác lên lưng Mạnh Kiều. Khăn tắm rất dài, che đi bờ m ông của cô.
Đằng xa đám đông tụ lại.
Ồn ào nhao nhao.
Đã xảy ra chuyện gì đó.
“Đồ điên! Người điên này từ đâu đến vậy!”
“Tôi không biết. Chắc là ở khu B. Mau gọi bảo vệ đi.”
“Đáng sợ quá, người này bị sao vậy?”
Đám đông xôn xao bàn tán, Mạnh Kiều chắc chắn không thể bỏ lỡ cảnh tượng này, chen vào trong đám người nhiều chuyện. Trong đám đông ngồi dưới đất là một người phụ nữ thở hổn hển ngờ nghệch, cơ mặt vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt vàng đầy tơ máu. Cô ta bỗng nắm chân Mạnh Kiều: “Có quỷ… Nơi này có quỷ… Đừng ở đây… đừng…”
“Có rất nhiều con nít… có rất nhiều con nít ở đây…”
“Các người phải rời khỏi đây! Các người mau rời khỏi đây đi!”
Mạnh Kiều bị cô ta nắm chân nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Người phụ nữ này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, da dẻ được chăm sóc rất tốt, chắc chắn là vợ của một gia đình giàu có, không biết tại sao lại hốt hoảng như thế.
Sau khi biết tin, nhân viên bảo vệ vội vàng đi tới, bọn họ nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ra giao cho hai điều dưỡng. Điều dưỡng an ủi vỗ về cô ta: “Không sao, không sao. Cô muốn đến biển thì gọi chúng tôi đi cùng nhé, đừng tự chạy đến đây.”
Người phụ nữ không chống cự, chỉ là toàn thân không kiềm được mà run rẩy.
“Có quỷ… Có quỷ…”
“Bọn chúng đến tìm tôi… Bọn chúng đến lấy mạng tôi…”
“Tôi sợ… cứu tôi… cứu tôi với…”
Mạnh Kiều nắm được manh mối nhiệm vụ lần này, đến gần nhân viên bảo vệ toan hỏi, nhưng Nghiêm Mục đã kéo cô lại phía sau mình. Nghiêm Mục thay cô hỏi: “Xin lỗi, bệnh nhân này bị sao vậy?”
“Còn sao nữa, là khách của khu điều dưỡng khu B một mình rời khỏi.” So với bệnh viện tâm thần thì thái độ của nhân viên bảo vệ ôn hòa lịch sự hơn nhiều, thậm chí còn dùng từ “khách” chứ không phải “bệnh nhân”.
“Đi đi.”
Nhân viên bảo vệ đuổi theo điều dưỡng, đỡ người phụ nữ quay lại. Người phụ nữ không quay lại nhìn Mạnh Kiều, cứ như đó chỉ là một tình tiết phụ để gây rối.
Nghiêm Mục ngồi xổm xuống: “Chân có đau không?”
“Không đau, không sao.” Trên mắt cá chân Mạnh Kiều quả thực không có vết đỏ rõ ràng, cô nhìn chân mình, thấp giọng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
“Nhiệm vụ lần này không khó, chi bằng nghĩ xem tối nay chúng ta nên ăn gì.” Nghiêm Mục ôm ngang Mạnh Kiều lên.
Trời đã gần tối rồi.