Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 175: C175: Giới tính nam

Chương 175: C175: Giới tính nam

6:10 chiều – 28/05/2024

Bên trong tòa nhà bị sập có những dụng cụ tra tấn, mà nơi dưới chân Mạnh Kiều trông giống như phòng y tế.

Những tấm ga giường màu trắng mốc meo nằm rải rác khắp nơi trên tầng hai của tòa nhà nhỏ.

Nghiêm Mục vừa nhìn đã biết nơi này dùng để làm cái gì, Mạnh Kiều không cần phải dùng thiên phú truy tìm nguồn gốc của nó, thấy người đàn ông kiên quyết như vậy, cô cũng không nói nữa, ngoan ngoãn nhảy qua khe nứt của cầu thang gãy. Sau khi hai người rời khỏi tòa nhà nhỏ, Mạnh Kiều tò mò hỏi: “Anh biết lần này là gì à?”

“Ừ.” Nhưng Nghiêm Mục không muốn nói thêm, anh cảm thấy sự thật ẩn giấu trong cỏ hoang thực sự quá đẫm máu và tàn khốc. Mặc dù lịch sử thế giới song song có một số điểm khác biệt, nhưng anh có thể lờ mờ nhận ra nơi này là một căn cứ tra tấn người vô cùng thảm khốc. Đàn ông phụ nữ bị giam ở đây đã phải chịu sự hành hạ vô nhân đạo.

Mạnh Kiều không hỏi nữa, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ phản chiếu trên cửa sổ trống rỗng của tòa nhà nhỏ màu trắng. Người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt vỡ nát, nửa người trên không mặc quần áo, nhưng vẻ chết lặng trên mặt đã nói lên tất cả. Trên mặt cô ta không có ác ý chỉ có tuyệt vọng và căm hận.

Khói đen dày đặc bốc lên từ cơ thể người phụ nữ kia.

Toàn bộ hòn đảo chắc đã từng là căn cứ, ở đây giống như một phiên bản cấp thấp của đảo chiến hạm, nhưng phía Nam đã hoàn toàn trở thành một khu nghỉ dưỡng sầm uất. Vậy thì giữ phía Bắc lại để làm gì? Để tẩm bổ thần linh nhận được vận may sao?

“Em có biết ác ma sẽ xuất hiện như thế nào không?” Trên đường trở về Nghiêm Mục hỏi. Từ trước đến nay anh không phải là người tin vào quỷ quái thần linh, ngay cả phim ma cũng không xem, cho nên anh hoàn toàn không biết những khái niệm cơ bản mà Mạnh Kiều nghĩ tất cả mọi người đều biết.

“Ác ma… Ác ma…” Mạnh Kiều suy nghĩ một lúc: “Ác ma sẽ cần có trận pháp triệu hồi, ví dụ như thánh giá ngược, đầu sơn dương tế phẩm, và chú ngữ triệu hồi ở trong phim. Còn có ác ma có thể chiếm xác. Tuy nhiên, cũng có ác ma không cần môi giới, khi bọn chúng cực mạnh, có thể tự hiến tế mình.”

Nghiêm Mục hỏi tiếp: “Cái gì sẽ biến thành ác ma?”

Anh đang từng bước xác minh suy đoán của mình.

Nhiệm vụ này phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng.

Mạnh Kiều đảo mắt: “Ác ma chắc là trời sinh, cái em đang nói là “giống loài” của bản thân con người là ác ma. Em hiểu ý của anh, ác quỷ tai họa thì lại khác. Oan hồn có thể không biến thành ác quỷ, nhưng chúng dễ hình thành hơn. Mặc dù ở đây mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ nhưng độ ẩm rất cao, chiều tối âm khí lớn, rất dễ hình thành từ trường riêng.”

“Em có thể giải thích huyền học một cách khoa học như vậy.” Nghiêm Mục cười cười, có cân nhắc trong lòng.

Bên kia.

Khu nghỉ dưỡng, ký túc xá.


Hạ Linh và Cốc Thu lẻn đến phòng lưu trữ, hồ sơ bệnh nhân được sắp xếp theo họ, hai người dễ dàng tìm thấy Emma và Trương Tiểu Thanh. Bối cảnh hai người giống nhau, tổng kết lại là có tiền. Nhìn bức ảnh trên phiếu đăng ký nhập viện của Trương Tiểu Thanh, trông cô ta có vẻ điềm tĩnh xinh đẹp, rất có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, hoàn toàn không thể liên tưởng đến người đàn bà điên ngày hôm qua.

Hạ Linh nhìn ca bệnh của Emma mà Cốc Thu đang cầm: “A, năm ngoái Trương Tiểu Thanh sinh con vào thời điểm này nè, chỉ là không phải ngày một tháng Một mà là ngày ba tháng Một. Hai đứa bé chỉ cách nhau hai ngày, đây chắc chắn là do người của bệnh viện gây ra.”

Cốc Thu hỏi: “Thai nhi ngừng có dấu hiệu sống cách đây một tuần, hồ sơ của hai người đều viết vậy. Em còn phát hiện được gì nữa?”

“Còn gì nữa sao?” Hạ Linh nghiêng người nhìn xem: “A, cả hai đều có ngày dự sinh giống nhau!”

“Chắc chắn bọn họ đã ra tay dựa theo ngày dự sinh.”

Không lâu sau, Cốc Thu đã tìm thấy bằng chứng khác, quả nhiên, thai nhi có ngày dự sinh là ba ngày trước và sau ngày bốn tháng Một đều không được sinh ra thuận lợi, mà có một người phụ nữ dự sinh vào ngày bốn tháng Một, nhưng do quá kích động nên sinh non, đứa trẻ đó lại lớn lên khỏe mạnh.

Xem ra các điều dưỡng, bác sĩ ở đây sẽ chỉ hành động khi còn một tuần là đến ngày dự sinh.

“Vậy là bọn họ chọn đứa bé là dựa vào ngày sinh tháng đẻ, những chuyện này trong phim ma Thái Lan đều có, một số Azan muốn thai nhi sinh ra vào ngày quỷ tháng quỷ, sau đó biến chúng thành quỷ nhỏ.” Hạ Linh nói, toàn thân run rẩy, khóe mắt thoáng thấy một bóng nhỏ đứng sau kệ.

“Muốn về nhà…”

“Muốn mẹ…”

“Không muốn ở đây…”

Là một anh linh.

Lần này Cốc Thu cũng thấy rõ.

Anh linh đứng bất lực trong góc, đôi mắt đen ngấn lệ, nhưng bộ dáng này lại không hề đáng sợ. Nó mặc quần áo màu vàng, run rẩy sợ hãi, như không có năng lực làm tổn thương người khác, chỉ có thể khẩn cầu Hạ Linh và Cốc Thu giúp mình, thả bọn chúng đi.

“Các người… người tốt…”


Anh linh luống cuống nắm lấy góc quần áo, ngấn nước mắt nhìn Hạ Linh: “Thiêu hủy búp bê… Xin các người…”

Nước mắt lấp lánh.

“Bạn nhỏ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Linh tưởng tượng anh linh là một con cún cưng đen như mực nên hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy đứa bé bị hành hạ thật đáng thương.

“Bọn họ… bắt nạt ta… sợ…”

Anh linh dường như đã nói nhiều hơn trước.

Lúc này Cốc Thu nhíu mày, anh ấy đang suy nghĩ tại sao mình có thể nhìn thấy những thứ này, chẳng lẽ là do lực lượng của anh linh đã tăng lên? Hay là Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đã làm gì rồi?

Anh linh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên nó hoảng sợ bịt tai lại, miệng phát ra âm thanh ê a đau đớn. Tiếng xe điều dưỡng đi ngang qua từ hành lang truyền đến, anh linh vô cùng sợ hãi, hốt hoảng lùi vào trong bóng tối rồi biến mất. Mà điều dưỡng ngoài cửa chỉ quay lại văn phòng đưa lịch trực chứ không vào phòng lưu trữ.

Hạ Linh và Cốc Thu tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng lưu trữ.

Bên cạnh kệ đựng hồ sơ bệnh nhân có một cái tủ kính trong suốt, trong ngăn kéo chứa đầy hồ sơ của các bác sĩ và điều dưỡng của bệnh viện, Hạ Linh tìm được hồ sơ của Lisa trước tiên, xem thử người quyến rũ chồng Mạnh Kiều rốt cuộc là ai? Còn Cốc Thu thì kiểm tra những người đáng ngờ khác, trường Y khoa và kinh nghiệm làm việc đều không có vấn đề gì, nhưng điều dưỡng Coco và bác sĩ Jonna đều điền ba chữ “Palo giáo” vào cột tôn giáo.

“Tìm được gì không?” Cốc Thu nhìn bạn trai nhỏ của mình.

Hạ Linh kinh ngạc không nói nên lời.

Giống như nhận được một câu hỏi trong bài thi cuối kỳ mà không thể nào hiểu được, bất đắc dĩ phải chuẩn bị tâm trạng nộp bài.

Hạ Linh chỉ vào cột giới tính của Lisa.

Male.

Là… giới tính nam.


Lisa rõ ràng là một phụ nữ…

“Quả nhiên, Nghiêm Mục nói đúng.” Cốc Thu hiểu ý mỉm cười.

Lần đầu tiên Nghiêm Mục nhìn thấy Lisa đã nghi ngờ giới tính của cô ta, lúc đó anh không có căn cứ gì, chỉ dựa vào trực giác của mình, luôn cảm thấy Lisa có gì đó kỳ quái.

“Đàn ông… Sao sao… rõ ràng là có máu trong căn phòng đó, một người đàn ông sao lại có máu được?” Hạ Linh mở to mắt nhìn Cốc Thu.

“Không chỉ có một cách yểm bùa.” Cốc Thu lại xem qua hồ sơ, đang định đặt nó trở lại thì đột nhiên phát hiện trong bóng tối có một tia sáng yếu ớt lóe lên. Bởi vì ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cho nên vừa rồi bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra có camera giấu kín.

Bọn họ có theo dõi hành động của hai người qua camera không?

Có.

Hạ Linh có thể tưởng tượng, ở phía bên kia camera, có một nhóm người đang suy nghĩ nên đối phó những người phát hiện ra bí mật của bọn họ như thế nào. Cậu ấy kéo Cốc Thu, chuẩn bị chạy ra khỏi cửa: “Đi mau, bị phát hiện rồi!”

Nhưng, đã quá muộn.

Trong hành lang vang lên từng tiếng bước chân nối tiếp nhau, ít nhất có bốn năm bác sĩ và điều dưỡng đang chạy về phía họ, tiếng giày đế thấp đạp trên sàn nhà lạnh lẽo truyền đến.

Cốc Thu muốn mở cửa sổ, nhưng nó lại bị khóa chặt một cách kỳ lạ!

Cánh cửa phòng lưu trữ đột nhiên mở ra, các bác sĩ và điều dưỡng u ám buồn bã nhìn hai người xông vào phòng lưu trữ, khuôn mặt Coco như được phủ một lớp xi măng trắng xám cứng ngắc, nụ cười dịu dàng ngọt ngào lúc trước đã biến mất, cô ta hung tợn nói: “Các người là do ác ma phái tới đúng không? Các người tới để hủy diệt chúng tôi đúng không?”

“Bọn họ đã biết bí mật của chúng ta, bí mật không còn là bí mật nữa.”

“Giết chúng.”

“Bí mật không thể để ai biết được, yên tâm làm khách không tốt sao?”

“Bọn họ bị tai họa khống chế rồi, bị những búp bê đáng sợ kia khống chế, bị ác quỷ không chế rồi!”

Các bác sĩ và điều dưỡng như đang đọc thuộc lòng, giọng điệu cứng ngắc, họ từng chút đến gần hai người, tay cầm chặt con dao mổ sáng bóng. Việc đã đến nước này, Cốc Thu thả lỏng cổ tay, mỉa mai hỏi: “Các người có phải nên giải thích mình đã làm gì với thai nhi không?”


“Bọn nó không nên sống, bọn nó không được chào đời.” Coco nói: “Nhưng đây là bí mật, một khi các người đã biết, nó sẽ không còn là bí mật nữa.”

Cô ta giơ con dao mổ lên, đâm tới Cốc Thu, nhưng Cốc Thu đã dùng tay trái giữ lại, dùng sức bẻ sang một bên. Coco rên rỉ đau đớn, con dao mổ rơi khỏi tay cô ta, Cốc Thu cầm lấy nó, dứt khoát lướt ngang qua cổ cô ta!

Cốc Thu trêu tức túm cổ Coco, ném cô ta về phía trước, trong khi các bác sĩ liều lĩnh đánh tới hai người. Hạ Linh nhặt một đống hồ sơ lên, ném về phía bọn họ, chiếc kẹp kim loại trên hồ sơ cứa vào mặt bác sĩ, bọn họ cứ như mất trí phát điên, điên cuồng rống giận, cầm dao trong tay muốn đâm vào tim Cốc Thu.

Cốc Thu không yếu.

Hạ Linh cũng không yếu.

Đều là đàn ông, không ai phải trốn đằng sau để người khác bảo vệ.

Chỉ thấy Hạ Linh không lùi mà tiến tới, bay lên đá thẳng vào mặt bác sĩ. Mà cú đấm của Cốc Thu cũng như xé gió, còn nhanh hơn người bình thường rất nhiều, đấm bay bác sĩ ra cửa. Trên mặt bác sĩ hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng cô ta không có năng lực như quỷ quái các phó bản khác, cô ta chỉ là một con người có thể cảm nhận được đau đớn, cũng có thể chảy máu.

“Không được! Không thể để bọn chúng trốn thoát!” Dòng máu ấm chảy xuống cổ cô ta, nhưng cô ta không thể để Cốc Thu và Hạ Linh sống sót rời khỏi đây, nghĩ thế cô ta vươn đôi tay đầy máu, vẻ mặt dữ tợn lao về phía hai người.

“Phập —— ”

Cốc Thu đâm ngang, đâm thẳng vào tim cô ta.

Mà Hạ Linh cũng đã giải quyết xong hai điều dưỡng còn lại.

Hành lang trở lại yên tĩnh ngay tức khắc.

“Chồng, giờ phải làm sao đây?”

Giọng điệu của Hạ Linh đã mất đi âm cuối làm nũng thường ngày, trông cậu ấy nghiêm túc như một học sinh ngoan chăm chú nghe giảng, giống như đang nói em không biết đề này, nhờ thầy giảng giúp.

“Tắt đèn, khóa cửa rồi kéo người vào trong.”

Bí mật.

Bí mật của thai lưu.

Nhưng tại sao những người đó lại hỏi bọn họ là ác ma?