Buổi tối, Nghiêm Mục gọi điện cho Cốc Thu.
Cuộc gọi kết thúc.
Mạnh Kiều nhào lên người Nghiêm Mục, giống như mèo con giương nanh múa vuốt: “Lisa là đàn ông thật đấy hả? Tên đó có bệnh à, thiếu tình yêu hay gì?”
Nhưng ngẫm lại cũng đúng.
Bối cảnh ở đây là Đông Nam Á nên có hiện tượng này cũng không có gì kỳ quái. Trong đầu Mạnh Kiều hiện lên một hình ảnh giả tưởng: Cô muốn tiêu tiền thuê shemale (*) ôm Nghiêm Mục khiêu vũ, nghĩ đến đây cô bỗng cười khanh khách.
(*) shemale: chỉ những người nam chuyển giới thành nữ
Đêm đó Mạnh Kiều không gặp lại anh linh, cô vui vẻ bơi vài vòng trong bể bơi, thưởng thức bánh ngọt ăn khuya Nghiêm Mục đặt cho cô: “Ăn trễ như vậy em có bị béo lên không nhỉ? Sau này phải làm sao đây?”
Cô nhìn bụng mình.
Cùng lúc với ánh mắt cô nhìn xuống, lông mày của Nghiêm Mục cũng bắt đầu cau lại, bởi vì trên bụng của cô có vết ngón tay màu xanh đậm, trước đó anh linh đã từng bò qua chỗ này, nhưng rõ ràng là không có bất kỳ dấu vết gì.
“Không đau, nhưng thế này là sao?” Mạnh Kiều xoa xoa mi tâm: “Không phải là vì thực lực của nó tăng lên rồi chứ? Năng lực của anh linh quả thật mạnh hơn ngày đầu tiên rất nhiều, nhưng vẫn không có biểu hiện gì muốn tấn công chúng ta, ngược lại bác sĩ và điều dưỡng nơi này trông như boss lớn vậy.”
Nghiêm Mục nói: “Lên trước đã, em đừng ngâm nước nữa.”
“Cũng đúng.”
Mạnh Kiều trở lại phòng ngủ, cửa sổ phức tạp. Cô vui vẻ nằm trong vòng tay của người đàn ông, ngón tay vẽ vẽ vòng tròn trên cơ bắp của anh.
Nửa đêm.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đã ngủ say.
Trong khu nghỉ dưỡng vắng vẻ chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bờ.
Hạ Linh và Cốc Thu vốn định chuyển đến khu A, nhưng lại nghĩ tự mình đổi phòng có thể sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt nên bọn họ không làm. NPC đã chết cũng không làm phiền họ nữa, mọi người đều giả vờ như không biết chuyện này. Hạ Linh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến thứ hai, nhưng Cốc Thu xác nhận hôm nay mọi việc đã xong xuôi, bảo cậu ấy có thể thoải mái mà ngủ yên.
Cậu ấy lập tức như một chú chó Samoyed, hôn lên trái cổ của bạn trai mình, nói: “Chồng, hôm nay anh đẹp trai chết đi được.”
“Em thích là được.” Cốc Thu nhắm mắt lại, vuốt v e tấm lưng của Hạ Linh, như đang vuốt lông cún con.
“Không làm sao?”
Hạ Linh thấy Cốc Thu không hăng hái lắm, hai ngày nay cậu ấy đã bị Cốc Thu giày vò không ít.
“Ngủ đi, sẽ xảy ra chuyện.” Cốc Thu không biết trong lòng mình đang mơ hồ bất an chuyện gì, anh ấy dùng một sợi ruy băng buộc Hạ Linh và mình lại với nhau, sợ Hạ Linh sẽ lại mất hồn mất vía bị người nào đó khống chế rồi đột ngột bỏ chạy.
Hạ Linh nhìn dây ruy băng đỏ trên cổ tay mình, dùng răng kéo kéo ra, cười nói: “Em còn tưởng anh trói em lại để làm chuyện gì khác gì, thầy thật xấu.”
Trêu chọc cũng vô ích.
Cốc Thu kéo Hạ Linh vào lòng, nói: “Đã đến giờ đi ngủ, buổi tối không được cử động, đi vệ sinh phải xin phép.”
“Được, tuyệt đối không được cử động lung tung.” Hạ Linh tắt đèn.
Một giờ sáng.
Cốc Thu đã ngủ.
Tuy nhiên, Hạ Linh mơ màng tỉnh giấc, đầu óc choáng váng, không có ý thức, chỉ cảm thấy đầu mình giống như một quần thể vi sinh vật phủ đầy lông trắng, không có khả năng suy nghĩ. Hạ Linh lảo đảo ngồi dậy, dây ruy băng trên tay đã rơi ra từ khi nào.
Cốc Thu là người ngủ rất nông, bình thường Hạ Linh xoay người là anh ấy đã giật mình tỉnh giấc, nhưng bây giờ anh ấy lại không phát hiện ra bạn trai nhỏ của mình đang loạng choạng đi ra khỏi phòng.
Hạ Linh đi chân trần đẩy cửa kính ban công ra, trèo qua hàng rào trắng. Cậu ấy dọc theo lối đi bộ lát gỗ hướng ra bãi biển, theo sau là hai anh linh di chuyển chậm rãi, nhưng biểu cảm trên mặt chúng nó lại vô cùng dữ tợn mà quái dị. Phần thịt dưới da cũng đang lúc nhúc, như có thứ gì đó sắp vọt ra khỏi cơ thể chúng.
Cốc Thu không nằm mơ, nhưng cơ thể anh ấy lại cảm thấy khó chịu, cảm giác như trong bụng mình đang có cái gì tuột xuống, nhưng dù thế nào cũng không thể tỉnh lại. Phản ứng bản năng trước nguy hiểm khiến anh ấy nắm chặt ga giường, nhưng bên cạnh anh ấy lại trống không, chỉ có nhiệt độ cơ thể còn để lại của Hạ Linh. Đại não Cốc Thu như dấy lên cảnh báo, anh ấy gần như dùng toàn bộ sức mạnh phá tan giam cầm trong não, tỉnh lại trong cơn đau đầu như búa bổ.
Hạ Linh đâu?
Người đâu rồi?
Đầu óc Cốc Thu nhanh chóng xoay chuyển, anh ấy đẩy cửa lao vào bóng tối.
Lúc này Hạ Linh đã chạy đến nhà thờ bên bờ biển, cậu ấy vô thức mở cửa, cầm bật lửa trong tay. Gạch lát sàn có hoa văn hình tam giác ngược phản chiếu khuôn mặt lạnh băng của cậu ấy, Hạ Linh không thể khống chế được cánh tay của mình, cánh tay chậm rãi đưa về búp bê trên giá sách.
“——Xoạch”
Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy từ góc váy của con búp bê.
Con thứ nhất.
Con thứ hai.
Con thứ ba.
Ánh lửa chiếu sáng nhà thờ tối om, từ trong bóng tối truyền ra tiếng cười sắc bén. Anh linh lần lượt xuất hiện trên bờ biển, trong ngực chúng có vật gì đó từ từ phá ra ngoài.
Hạ Linh rơi vào biển lửa.
Khi Cốc Thu chạy đến, ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ nhà thờ, giống như một bông hoa màu cam nở rộ trong bóng tối. Anh ấy liều mạng nhảy vào trong đám lửa, ôm Hạ Linh đã hôn mê ra ngoài. Những tia lửa rơi xuống da thịt anh ấy, cháy xém thành từng vết phồng rộp, Cốc Thu nghiến răng chịu đựng đau đớn tiến về phía trước, nhưng hai chân như đổ chì, một đôi bàn tay nhỏ bé đen nhẻm kéo cổ chân anh ấy, móng tay cào rách da chảy máu.
“—— Đùng!”
Một tia sét tráng lệ từ trời đánh thẳng xuống, làm vỡ kính phía trên nhà thờ, đánh thẳng xuống vị trí dưới chân Cốc Thu. Trong không khí tràn ngập mùi than, Cốc Thu vội vàng rút chân, lao ra khỏi nhà thờ đen kịt, ngã xuống bãi cát mềm.
Hạ Linh bị va chạm từ từ tỉnh lại.
“Chồng…?”
Vẻ mặt Cốc Thu có chút mệt mỏi, vải áo trên lưng và da thịt bị phồng rộp dính chặt vào nhau, vừa nóng vừa đau. Hạ Linh nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt đã biết chuyện gì xảy ra, cậu ấy vừa mới bị nhập lần nữa, vội lấy đạo cụ trị thương của mình —— kem đánh răng bạc hà ra, bôi loạn vào nước mủ trên da.
Hai giờ sáng.
Mạnh Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Hạ Linh ở ngoài cửa gọi tên Mạnh Kiều.
Sắc mặt Cốc Thu tái nhợt, nhưng vết thương đã không còn đáng lo ngại nữa. Nghiêm Mục đỡ anh ấy ngồi xuống ghế sofa, rót nước ấm cho hai người. Cốc Thu không nói gì, cổ họng anh ấy đau rát, như bị khói hun đến mất giọng. Hạ Linh vội nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra: “Tôi đã đốt nhà thờ… thiêu rụi tất cả các búp bê trong đó… Làm sao đây…”
Mạnh Kiều cuộn tròn trên cái ghế bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi bất lực nói: “Cậu đốt nhà thờ ư? Cũng được đấy… Nhưng hiện tại nhiệm vụ phó bản chưa kết thúc ít nhất đã chứng minh là suy đoán trước đó của chúng ta đã sai. Không phải cậu nói là phải giải cứu tất cả búp bê mới có thể kết thúc phó bản sao?”
Trước đó bọn họ vẫn luôn cho là bác sĩ và điều dưỡng điều khiển anh linh, mà anh linh lại muốn được đầu thai chuyển thế lần nữa cho nên mới khẩn cầu Mạnh Kiều và Hạ Linh thiêu hủy búp bê, thả bọn chúng ra.
Bây giờ xem ra phỏng đoán này không đúng.
Đây cũng là nguyên nhân lúc đó Nghiêm Mục không đưa ra quyết định ngay lập tức, nếu anh linh trấn áp tai họa, vậy một khi thiêu hủy búp bê thì có thể xảy ra tai họa không?
“Tôi… tôi không biết tại sao lại như vậy…” Hạ Linh biết mình đã gây họa.
Mạnh Kiều đưa một cái bánh nhỏ tới: “Chuyện này không phải lỗi của cậu. Xem ra trước đây chúng ta đã nghĩ sai rồi. Những đứa bé đó trông thật đáng yêu. Ai ngờ lại như thế này…” Cô quay đầu nhìn Nghiêm Mục: “Anh đang nghĩ gì vậy, nãy giờ không thấy anh nói gì.”
“Anh đang nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.” Nghiêm Mục nói.
“Hả?”
Nghiêm Mục sắp xếp lại từ ngữ: “Anh linh trấn áp ác ma hoặc tai hoạ, năng lực của chúng bị Palo giáo sử dụng. Vậy thì đến nơi đến chốn là gì? Bắt đầu và giới hạn là gì?”
Là anh linh trả thù?
Ác ma xuất hiện?
“Ngày mai chúng ta phải tìm được Lisa. Mọi chuyện trên hòn đảo này đang vượt quá tầm kiểm soát rồi.” Nghiêm Mục đứng dậy: “Căn hộ của chúng tôi khá lớn, sofa có thể ghép lại thành giường, tối nay các người có thể nghỉ ngơi ở đây.”
“Cảm ơn.”
Những sự kiện đêm khuya đã kết thúc.
Mạnh Kiều khóa kỹ cửa ra vào và cửa sổ từ trong ra ngoài, tìm một số đồ chơi nhỏ mà nhà tư vấn tâm lý đưa cho, cô dùng một cái còng tay nhựa màu đỏ, còng cổ tay Hạ Linh và Cốc Thu lại: “Từ bây giờ hai người phải dính vào nhau, không ai chạy được.”
Cửa sổ bị Nghiêm Mục hàn kín hoàn toàn, trừ khi Cốc Thu sử dụng thiên phú của mình, nếu không sẽ không thể mở được.
Làm xong mọi việc, Mạnh Kiều trở về phòng ngủ.
Vốn xảy ra chuyện này, cô sợ mình sẽ không thể ngủ ngon, nhưng không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ, giống như chuyện vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô. Thể lực và tinh thần của Nghiêm Mục tốt hơn Mạnh Kiều rất nhiều, anh không ngủ nữa, mà trầm tư nhìn Mạnh Kiều ở trên giường.
Năm giờ sáng.
Trong cổ họng cô phát ra một tiếng rầm rì, lông mi run rẩy, Nghiêm Mục tưởng cô gặp ác mộng, muốn ôm cô vào lòng như thường ngày, nhưng khi anh chạm vào eo Mạnh Kiều, tay anh đột nhiên cứng đờ.
Xúc cảm này…
Anh nhấc chăn lên, ánh mắt không dám tin.
Bụng Mạnh Kiều hơi phình ra, hiển nhiên không phải vì cô ăn khuya quá nhiều, bởi vì buổi tối lúc bơi bụng cô vẫn phẳng lì. Nghiêm Mục đặt lòng bàn tay lên bụng cô, bụng cô hơi phập phồng, anh cảm nhận được bụng của Mạnh Kiều đang từng chút lớn lên dưới tay anh…
Từng chút lớn lên…
“Tỉnh lại đi em.” Nghiêm Mục lay Mạnh Kiều.
Cô bị người đàn ông lay tỉnh, thậm chí còn không được ngáp đã bật dậy vì nghĩ xảy ra chuyện. Nhưng Nghiêm Mục giữ vai cô lại, để cô nhìn vào mắt mình.
“Mạnh Kiều, em nghe anh nói.” Sắc mặt Nghiêm Mục có chút nghiêm túc.
“Hả?” Đầu óc cô như một mớ hỗn độn.
“Có lẽ trong bụng em đang có em bé.” Nghiêm Mục không nói “Em đang mang thai”, dù sao thì vì sao cô có thai được, cha đứa bé là ai, hỏi mấy vấn đề này quá quỷ dị. Xem ra bóng quỷ muốn đầu thai là thật, có lẽ nó muốn…
Lông mày của Nghiêm Mục giật giật.
Trước đó Mạnh Kiều từng nói, dưới quần áo của bóng quỷ có gì đó phình ra, trông cứng ngắc, hơn nữa chỗ phình ra càng ngày càng lớn, giống như một cái kén, chờ đợi thứ lớn lên bên trong đó phá kén ra ngoài. Trong cơ thể anh linh là tai họa ở mảnh đất này, vậy trong cơ thể Mạnh Kiều thì sao?
Là anh linh sao?
“Trong bụng em có em bé ư?” Mạnh Kiều cúi đầu.
Mẹ… nó…
Bụng của cô đã lộ rõ rồi…