Mạnh Kiều sờ bụng khóc không ra nước mắt.
Bố của đứa bé này không phải là Nghiêm Mục.
Mẹ nó cũng không phải cô.
Cô nhớ lại bộ phim “Người ngoài hành tinh” đã xem khi còn nhỏ, trong phim người ngoài hành tinh chui ra từ bụng nữ chính, mổ bụng cô ấy, máu thịt lẫn lộn. Mạnh Kiều cúi đầu: “Nghiêm Mục, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, em cũng không hy vọng sẽ có một con quái vật chui ra khỏi bụng mình đâu. Một đêm dài khoảng sáu tiếng, ba tháng, nghĩa là chúng ta vẫn còn mười tám tiếng.”
“Hoặc là sẽ nhanh hơn.” Sắc mặt Nghiêm Mục lạnh băng xám xịt.
Đi tìm Lisa.
Đến nơi đến chốn.
Cốc Thu và Hạ Linh tỉnh dậy ở phòng khách, vì Mạnh Kiều mặc quần áo rộng rãi nên hai người không nhận ra vấn đề gì, Hạ Linh có chút hoảng hốt: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
“Trong bụng tôi có gì đó! Đến ký túc xá thôi!”
Hạ Linh đã đốt búp bê. Theo giáo lý của Palo giáo, trong búp bê chứa anh linh, anh linh thánh khiết trấn áp tai họa, đồng thời mang đến khả năng tài phú. Khả năng tài phú làm ở đây trở nên phồn vinh giàu có, mọi chuyện như ý. Búp bê giam cầm anh linh, mà trong quá trình tiếp xúc ngăn chặn tai họa, anh linh đã bị nhiễm bẩn.
Đây là lý do tại sao không được thiêu đốt bọn chúng, bởi vì tuy chúng nó có thể trấn áp tai họa nhưng lại hòa làm một thể với tai họa. Búp bê giam cầm mất đi sẽ giống như lửa cháy hoành hành điên cuồng lan ra khắp đồng cỏ, lan rộng khắp khu nghỉ dưỡng.
Vậy đến nơi đến chốn là cái gì?
Chỉ cần tìm được khởi đầu của mọi việc là có thể giải quyết được một số vấn đề sao?
Cốc Thu nghiêm mặt: “Phân tích của tôi cũng giống như của anh, điểm khác biệt duy nhất là ngày hôm qua chúng tôi lẻn vào phòng lưu trữ. Các bác sĩ và điều dưỡng gọi chúng tôi là ác ma bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra bí mật phong ấn của bọn họ, nói rằng chúng tôi là do quỷ dữ phái đến. Bọn họ là giáo đồ thành kính sùng đạo, tuyệt đối không cho phép đứa bé sinh ở tháng quỷ ngày quỷ được ra đời, mà biến bọn chúng thành búp bê đặt trong nhà thờ.
Trong câu chuyện này, ai là người tốt, ai là kẻ xấu?
Anh linh làm bộ đáng thương nhưng thực ra bọn chúng luôn nói dối, liên tục mê hoặc họ.
Mặc dù các bác sĩ dường như đã giam cầm những anh linh này để đảm bảo sự giàu có ở nơi này, bọn họ trông cứ như không từ một chuyện ác nào, nhưng thực ra lại là vì bảo vệ bình an của nơi này.
Mấy người Mạnh Kiều vẫn luôn có định kiến, không nghĩ đến giáo lý của Palo giáo, những con búp bê này vốn là tà ác, cần phải bị phong ấn.
Mẹ nó.
Vốn dĩ cô muốn giải cứu những đứa bé đó là vì chúng quá đáng thương, vì những phó bản khác đều là oan có đầu nợ có chủ, nhưng nếu phó bản này vẫn đi theo tư duy trước đó thì bọn họ sẽ chỉ có một con đường chết.
Mạnh Kiều chạy nhanh về phía tòa nhà dịch vụ, Hạ Linh chạy theo sau hét lên: “Chị chạy chậm thôi, chậm thôi, Mạnh Kiều!”
Cô hoàn toàn mặc kệ chuyện này, dù sao đứa trẻ này cứ như đang bám chặt vào nội tạng của cô, như đang dùng móng vuốt sắc nhọn lôi kéo da thịt cô, khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Mây đen bao phủ khu nghỉ dưỡng, những tia nắng trong trẻo mấy ngày qua đã hoàn toàn biến mất. Bóng tối ảm đạm khiến lòng người hốt hoảng, khó chịu, nhiệt độ đột ngột giảm xuống ba mươi độ, những hàng dừa đung đưa trong gió mạnh. Gió mặn hòa với cát đập vào mặt bốn người, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Mạnh Kiều chưa bao giờ cảm thấy gió biển có thể lạnh thấu xương, như đao cứa vào người cô như thế.
Đến gần tòa ký túc xá của bác sĩ, tiếng hét gào không ngớt trong tòa nhà bị gió át đi. Đột nhiên, một con quái vật nhỏ đen như mực từ trong cửa chui ra, há cái miệng đầy máu, rống lên. Hạ Linh không cần Cốc Thu ra tay đã nhặt gậy đánh golf của khu nghỉ dưỡng lên, vung ra, con quái vật bị kim loại va đập mạnh, đột nhiên tách làm đôi.
Trong lúc Mạnh Kiều chạy trốn khỏi con quái vật, cô vậy mà lại thấy trong cơ thể con quái vật kia mọc ra đôi tay đã lớn.
“Đừng nhìn, đi mau.” Nghiêm Mục che mắt Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều không biết có phải là thứ trong bụng đè ép dạ dày hay không mà khiến cô liên tục buồn nôn.
Đứa bé sẽ chui ra khỏi bụng cô, mà ma quỷ sẽ chui ra từ cơ thể đứa bé. Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy dưới quần áo của anh linh mơ hồ có thứ gì đó nhô ra, chắc chắn có thứ gì đó đã phá kén thoát ra khỏi cơ thể bọn chúng. Nghĩ đến đây, Mạnh Kiều đã lâu không tê da đầu lại nổi da gà cả người.
Tiến vào tòa nhà dịch vụ, trong tòa nhà chảy đầy nước mủ đen xì, có hai ba đứa bé đen nhẻm đang bò trên mặt đất. Bọn chúng há miệng cười điên cuồng, hàm răng lởm chởm phát ra tiếng nghiến ken két. Cốc Thu và Hạ Linh không nói gì, mỗi người một đứa. Những lời muốn nói mà không ai hiểu được và tiếng gào thét của người trưởng thành phát ra từ cổ họng của đứa bé, thi thể không trọn vẹn của điều dưỡng ngã xuống cửa ký túc xá, bọn họ vẫn còn giữ nguyên tư thế chạy trối chết, nhưng bụng đã bị khoét thành một cái lỗ đen như mực.
Lisa đứng chết trân trong phòng, cô ta đang ôm cái bụng sưng tấy, mặt đầy giễu cợt nhìn Mạnh Kiều và Nghiêm Mục xông vào: “Anh Nghiêm, chị Nghiêm.”
Giọng điệu của Lisa vô cùng châm chọc, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Là các người đã phá hủy thế cân bằng nơi đây, các người đã thả ma quỷ ra. Đừng ai mong được trốn thoát, không ai có thể rời khỏi đây, không một ai cả!”
Mạnh Kiều nhìn thấy một mảnh vải màu vàng đặt ở góc bàn của Lisa, trông giống một con búp bê chưa hoàn thiện. Cô rất quen thuộc với mảnh vải này, nó là mảnh vải mặc trên người con búp bê đầu tiên bám lấy cô, cũng là mảnh vải trên người Trương Tiểu Thanh.
Đây là con búp bê được làm từ đứa bé thai lưu của Trương Tiểu Thanh, nhưng vẫn luôn bị Lisa đeo trên người.
“Nó là đứa đầu tiên.” Nghiêm Mục bình tĩnh nói.
Đối mặt với cái bụng sắp nổ tung vào lúc này, mọi người đều thủ thế phòng bị.
“Đúng vậy, đứa bé của cô ta không thể sinh ra.” Lisa cười nói: “Nhưng nó không phải đứa đầu tiên, cho tới nay đứa bé sinh vào tháng quỷ đều không được chào đời.”
Lisa là một tín đồ sùng đạo, cô ta tuân giữ giáo lý, dẫn đầu những giáo đồ khác hoạt động bí mật, ngăn cản những sản phụ có nguy cơ sinh con của ma quỷ sinh đứa bé. Những đứa bé đó muốn mạng của những sản phụ, nhưng đối với Palo giáo mà nói, bọn chúng có thể giúp bọn họ nhận được nguồn tài phú to lớn.
Đây là chuyện tốt.
Đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Lisa đã chen vào.
Nghiêm Mục nói: “Con của Trương Tiểu Thanh chính là con búp bê đầu tiên cô trộm đi, cô đã dùng nó để làm bùa ngải quyến rũ chồng cô ta. Sau đó Trương Tiểu Thanh phát điên. Chỉ là cô ta có thể nhìn thấy con mình không phải là do đầu óc cô ta có vấn đề, mà là vì đứa bé chưa được phong ấn thành công, mặc dù cô đã khống chế được nó nhưng nó vẫn chạy khắp nơi.”
Đứa bé kia cũng giống nuôi quỷ nhỏ, không bị giam cầm, nên nó không ngừng đi tìm mẹ mình —— Trương Tiểu Thanh, hy vọng Trương Tiểu Thanh có thể thiêu hủy con búp bê, hy vọng cô ta có thể giải cứu nó. Nhưng Palo giáo không cho Trương Tiểu Thanh thiêu hủy búp bê, mà cho dù cô ta đốt trụi búp bê thì cũng không phải con búp bê thật, mà chỉ là con búp bê giống hệt con búp bê thật mà Lisa đã đánh tráo, cho nên dù Trương Tiểu Thanh có thiêu hủy bao nhiêu cũng không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ là bởi vì ở đây có quá nhiều oán hận, dù tai họa lệ quỷ bị trấn áp nhưng nó vẫn rục rịch, bởi vậy mà búp bê cũng được tăng cường năng lực. Con búp bê không bị phong ấn đã mê hoặc Hạ Linh, thiêu hủy bản thể của mình, từ đó về sau, mọi chuyện càng không thể cứu vãn.
“Đúng, tôi đã khống chế nó.” Lisa mỉm cười: “Dù sao thì dùng con của người phụ nữ đó để làm quỷ nhỏ cho tôi sử dụng, khiến chồng cô ta yêu tôi không tốt sao?”
Lisa không phải là phụ nữ, gã vốn là một cậu bé yếu đuối, ban đầu gã, Trương Tiểu Thanh và chồng Trương Tiểu Thanh là bạn học, chỉ là mối quan hệ của ba người có hơi dị thường. Gã thích chồng của Trương Tiểu Thanh, mặc dù chỉ là yêu đơn phương nhưng vẫn bị Trương Tiểu Thanh phát hiện. Cô ta là một cô gái mồm miệng lanh lợi, có hơi gay gắt, cô ta dẫn theo hội chị em của mình đến dạy dỗ tên con trai không biết xấu hổ này.
“Cô ta đáng đời! Đây chỉ là món nợ cô ta phải trả thôi!” Đôi mắt Lisa lộ ra vẻ dữ tợn, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên tím tái vì tức giận.
Sau khi Lisa bị bắt nạt ở trường thì hoàn toàn suy sụp, bố mẹ gã đã tiêu hết tiền của để đưa gã ra nước ngoài, hy vọng thay đổi môi trường sống, gã sẽ có thể học hành thật tốt lần nữa, có một tương lai xán lạn. Nhưng gã vẫn không thể thoát khỏi bóng ma đó, ngược lại ngày càng oán hận. Công việc làm ăn của vợ chồng Trương Tiểu Thanh phất lên, không lâu sau thì vào giới thượng lưu, cuộc sống cũng tốt lên.
Lisa vẫn luôn lén theo dõi vòng bạn bè của Trương Tiểu Thanh đã không thể kiểm soát được những suy nghĩ xấu xa.
Vì vậy, gã thay đổi ngoại hình, giới tính, tới khu nghỉ dưỡng này làm việc. Ở đây, gã gặp Trương Tiểu Thanh đến để chuẩn bị mang thai. Vì vậy tất cả tình tiết máu chó bắt đầu xảy ra.
“Thật ra tôi không cần yểm bùa, bởi vì anh ấy thích khuôn mặt này của tôi.” Lisa nhếch môi, vỗ vỗ mặt mình.
Gã đang chỉ chồng của Trương Tiểu Thanh.
“Anh ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tôi quyến rũ anh ta, sau đó Trương Tiểu Thanh bắt đầu nghi ngờ chồng mình, cuối cùng hai người cãi nhau ầm ĩ, đều đến chỗ tôi để thư thả đầu óc, hình ảnh kia vô cùng thú vị.” Lisa đắc ý nhìn bốn người, khoe khoang niềm vui báo thù của gã ta.
“Sau đó thật ra chồng cô ta đã yêu tôi, tôi càng không muốn kiềm chế nên đã lấy đi con búp bê của cô ta, để mình sử dụng.” Lisa cười, đôi môi tím tái khiến Mạnh Kiều nhớ đến quái thú ăn đồng nam đồng nữ dưới sông.
Về sau, tâm lý của Lisa dần trở nên méo mó, cô ta không chịu nổi người khác ân ái, cô ta cho rằng trên đời này không có tình yêu thật sự, cho nên dưới sự trợ giúp của bùa ngải, cô ta quyến rũ ngày càng nhiều đàn ông, khuôn mặt cô ta cũng ngày càng trẻ trung tươi sáng hơn.
Sau khi Mạnh Kiều biết được người đàn ông của mình bị một người đàn ông khác “dâm loạn” thì trên mặt lóe lên một cảm xúc phức tạp.
“A ——!”
Lisa vốn còn định diễu võ dương oai nói thêm gì đó, ai ngờ bụng chợt đau đớn không thôi, ngay sau đó, bụng cô ta bị khoét một cái lỗ thật lớn, rồi một đứa bé cả người đầy mạch máu dữ tợn chui ra ngoài.
Ngay sau đó, bụng Lisa nổ tung!
Trước mặt bốn người bỗng hiện ra một tấm thép mỏng cản lại tất cả máu tanh, mà đứa bé cũng cắn vào tấm thép, làm tấm thép lõm vào.
Lisa đã chết.
Chết không nhắm mắt, khóe miệng còn nở nụ cười quỷ dị mà hoang đường.