Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 37: “Nhớ Rồi.”

3:03 sáng – 21/05/2024

Khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Hà Mật Khuê còn chưa kịp hỏi thăm tình hình của Kiều Dương, ở phía góc mắt lại cảm giác có ai đó đang đứng gần nhìn mình chằm chằm.

Cô cứng nhắc xoay đầu qua, phát hiện Hà Tố Như đứng cười ngốc, vẻ mặt không rõ vì lý do gì lại vô cùng hớn hở.

“Chị, tối nay em không về” Hà Tố Như thông báo xong liền vội vã kéo hành lý bỏ chạy một mạch không ngoái đầu, như thể đứng thêm chút nữa sẽ phá hỏng chuyện tốt của chị mình.

Hà Mật Khuê khó hiểu ra mắt dõi theo bóng dáng của Hà Tố Như chạy ra khỏi cổng bệnh viện, đến khi nhìn lại thì Kiều Dương đã giúp cô lấy hành lý trong thùng xe ra.

Kiều Dương kéo hành lý cho Hà Mật Khuê, từng bước thong dong đến gần khoác vai cô, cùng chuyển hướng về bãi đỗ xe dành cho nhân viên bệnh viện.

Hà Mật Khuê ngoan ngoãn đi theo từng bước chân của anh, trong bụng vừa sốt ruột lại vừa mong chờ hỏi: “Mọi thứ ổn rồi chứ?”

“Ừm.” Kiều Dương uể oải đáp một tiếng, trạng thái gần như đã cạn kiệt năng lượng: “Nếu trong tối nay không có vấn đề gì thì anh ngủ được thẳng giấc một đêm.”

Chưa bao giờ, Hà Mật Khuê lại mong Kiều Dương và đồng nghiệp anh “thất nghiệp” như hiện tại. Chỉ cần ai ai cũng khoẻ mạnh, không bị bệnh, không bị thương, bác sĩ cũng sẽ không phải vất vả.

Từ bệnh viện về thẳng nhà, vào phòng Kiều Dương lập tức ngả lên giường, hai mắt nhắm nghiền hít thở đều đều.

Hà Mật Khuê dẹp gọn hành lý và túi sang một góc phòng, nhìn qua thấy Kiều Dương sức cùng lực kiệt, giữa ngực cô dâng lên cảm giác xót xa không thể diễn tả thành lời.

Cô đến gần bên giường, bò lên đệm quỳ ngồi cạnh người Kiều Dương, đưa tay tháo thắt lưng và kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần, giúp anh ngủ được thoải mái.

Hai mắt Kiều Dương trước sau vẫn nhắm nghiền, tùy ý để Hà Mật Khuê động chạm trên người mình, khẽ bất chợt cất giọng ngái ngủ dặn dò: “Em nhẹ một chút, anh không muốn bị bầm đâu.”

Tâm trí Hà Mật Khuê lơ đễnh không tập trung, chỉ theo phản xạ tự nhiên bật ra đáp: “Nhớ rồi.”

Trả lời xong, Hà Mật Khuê tự cảm thấy không đúng. Ý thức của cô còn đang bận rộn tiêu hoá câu nói của Kiều Dương ban nãy, anh bỗng chộp lấy tay cô kéo mạnh một phát, khiến cô ngã xuống nằm gọn lên cánh tay anh.

Bàn tay Kiều Dương chầm chậm luồn dưới vạt áo sơ mi rộng của Hà Mật Khuê. Cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả lên mặt mình càng lúc càng gần, Hà Mật Khuê xấu hổ vội bật dậy, tìm cớ bỏ trốn: “Em… đi tắm trước đã.”

Còn chưa kịp cho Kiều Dương có cơ hội lên tiếng, Hà Mật Khuê đã lao vụt vào nhà tắm khoá chặt cửa lại. Kiều Dương bên ngoài nằm ngửa ra, trên môi chợt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

Sớm có tính toán, Hà Mật Khuê tắm xong cũng chắc chắn được Kiều Dương đã ngủ say. Chưa đến đêm không nên làm chuyện đen tối, mặc quần áo xong cô liền rón rén trốn ra khỏi phòng.

Vào bếp, Hà Mật Khuê lục tìm không thấy thực phẩm tươi sống để nấu ăn. Đang phân vân có nên gọi đồ ăn ngoài hay không thì sực nhớ Hà Tổ Như dự trữ rất nhiều tổ yến, thường để cô nàng hầm ăn dưỡng nhan.

Nhân lúc Hà Tố Như không có nhà, và cũng vì Kiều Dương đang mệt, Hà Mật Khuê chỉ còn cách lấy một ít tổ yến của em gái nấu cháo cho chồng chưa cưới của mình ăn.

Trong thời gian nấu cháo tổ yến, Hà Mật Khuê đi tìm điện thoại gọi cho Hà Tổ Như. Cô càng lo lắng bao nhiêu thì giọng điệu cô nàng lại cực kỳ tích cực, nhưng rặn hỏi mãi vẫn không chịu khai là đi cùng ai.

Sống xa nhà chỉ có hai chị em, lại là thân con gái, dù Hà Tố Như có lanh lợi thì Hà Mật Khuê vẫn không thể không đề phòng việc cô nàng gặp nguy hiểm hoặc bị lừa gạt.

Kể cả khi Hà Tổ Như đi riêng với Vĩ Hào, Hà Mật Khuê cũng không an tâm.

Lẩn quẩn trong bếp gần cả tiếng đồng hồ, Hà Mật Khuê định bụng về phòng gọi Kiều Dương dậy ăn lót dạ. Nhưng khi bước vào phòng, điều khiến cô chú ý đầu tiên là chiếc giường trống không một bóng người.

Vài giây trôi qua, Hà Mật Khuê đứng yên không động ở cửa, đột nhiên từ đâu thổi đến hơi lạnh rùng cả mình mẩy.

Hà Mật Khuê căng thẳng không dám xoay đầu qua nhìn, âm thầm hít sâu lấy hết can đảm, bất ngờ quay người bỏ chạy.

Chỉ trong tích tắc, ngang eo Hà Mật Khuê bị một cánh tay ôm lãy từ phía sau, nhấc cơ thể cô lên khỏi mặt sàn. “Kiểu Dương!” Hà Mật Khuê lo sợ vung tay đá chân vùng vẫy, có điều vừa chớp mắt một cái đã bị ném thẳng lên giường. Trước mắt Hà Mật Khuê loá lên, chưa kip định hình lại đầu óc thì đã bị một thân hình to lớn đề chặt từ phía trên.