Edit + beta: IrisCó Từ Kiêu dẫn đầu, Hạ Minh Viễn và Hà Tử Chiêu cũng không cam lòng yếu thế.Hạ Minh Viễn: “Trang cứa cưa, cắt miếng bò bít tết cho iêm đi ~”Hà Tử Chiêu: “Trang cứa cưa, iêm cũng muốn trứng cá muối kia ~ nhoa ~”Trang Dục: “……”Sở Nhiên: “Kêu ba ba đi, cho anh nguyên cái mâm này.”Hạ Minh Viễn làm mặt quỷ: “Tỷ tỷ tốt!”Sở Nhiên: “…” Cái người này, muốn ăn đòn đúng không?Sau khi ăn xong món ngon Trung Quốc trong cảnh gà bay chó sủa, mọi người đến bờ biển nghỉ ngơi một lát, tổ tiết mục quay lại phong cảnh bờ biển, ngặt nỗi bờ biển bạc mùa đông không thể phát huy toàn bộ sức quyến rũ của nó, không lâu sau, đạo diễn Lưu đã quay đủ phong cảnh vung tay lên, lùa sáu chú vịt con lên xe buýt, lên đường lần nữa.Xe buýt lảo đảo lắc lư xuất phát, dần dần chạy khỏi bờ biển.Từ bờ biển đi xuống, biệt thự nhỏ ở Úc đều là tòa nhà hai ba tầng, nằm rải rác ở hai bên quốc lộ quanh co vô tận, tầm nhìn rất thoáng, không giống cảnh quan trong nước.Chạy khoảng một tiếng thì tới thành phố.Từ Kiêu tò mò nhìn thoáng qua cửa sổ, khắp thành phố toàn là các tòa cao ốc, nhưng tấm kính màu xanh xám phản chiếu ánh sáng mặt trời, bên đường là những người thuộc mọi màu da khác nhau hoặc béo hoặc lùn, phong cảnh khác hẳn đường bờ biển trắng bạc.Nhân lúc đèn đỏ, đạo diễn Lưu đứng ở lối nhỏ ở giữa, tay cầm ba bức thư.Hắn hắng giọng nói: “Nhiệm vụ thứ hai chia làm ba đội, cũng là hai người một đội để khiêu chiến.“Chia đội vẫn như cũ, Từ Kiêu Trang Dục, Hà Tử Chiêu Trần Ngũ, Hạ Minh Viễn Sở Nhiên một đội, nhiệm vụ của mỗi đội không giống nhau,” nói tới đây, đạo diễn Lưu cười he he, “Sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ thì tìm nhân viên công tác để được nhắc nhở giai đoạn tiếp theo, đó mới là địa điểm cuối cùng ha.”“Như thường lệ,” biên kịch Trịnh bên cạnh nói thêm, “Thời hạn là hai tiếng, làm theo trình tự, đãi ngộ của đội về trước với đội về cuối khác nhau.”“Nhưng cụ thể là đãi ngộ thế nào, tối sẽ nói nha.” Biên kịch Trịnh cười nham hiểm.Hà Tử Chiêu bỗng trợn tròn mắt, giơ tay hỏi: “Chờ chút, cái nhắc nhở địa điểm nhiệm vụ cuối cùng là tiếng gì? Tiếng Trung hay tiếng Anh a?”Biên kịch Trịnh dựng một ngón tay lên: “Bí mật.”Hà Tử Chiêu lo lắng nói: “Nếu là… Nếu là tiếng Trung, người ta đọc không hiểu thì làm sao đây.”Hạ Minh Viễn không cho là đúng: “Điện thoại có chức năng phiên dịch.”“Ồ, nói cũng đúng…” Hà Tử Chiêu vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.“Không được!”Biên kịch Trịnh giơ ngón tay lên lắc lắc: “Điện thoại sẽ bị tịch thu nha, các công cụ điện tử khác cũng không thể dùng.”Hà Tử Chiêu hít sâu một hơi, đôi mắt tròn xoe hoảng sợ nói: “Kìa đạo diễn! Tôi không biết tiếng Anh thì làm sao?”“Nhờ đồng đội.” Biên kịch Trịnh nhún vai.Trần Ngũ nghe vậy, run rẩy: “Tôi… Tiếng Anh của tôi không tốt…”“A di đà Phật,” biên kịch Trịnh chắp tay trước ngực, cười hiền từ, “Chúc các cậu may mắn.”Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ: “……”Xe buýt bỗng dừng lại.“Đến rồi!” Đạo diễn Lưu cười hì hì: “Đây là địa điểm đầu tiên, từ địa điểm nhiệm vụ chỉ mất hai mươi phút đi bộ.”“Xe ngừng ở ba địa điểm, được phân ra là từ địa điểm nhiệm vụ đi bộ hai mươi phút, nửa tiếng và bốn mươi lăm phút, vấn đề ai xuống xe trước được quyết định bằng cách trả lời câu hỏi thay cho rút thăm thứ tự ha,” đạo diễn Lưu ho khan, “Được rồi, câu hỏi đầu tiên, kêu tên của mình để trả lời câu hỏi.”“Động vật tượng trưng cho Úc là con gì?”“Hạ Minh Viễn!” “Hà Tử Chiêu!” “Từ Kiêu!”Lưu đạo: “Hạ Minh Viễn đầu tiên, Hà Tử Chiêu thứ hai, Từ Kiêu thứ ba, Hạ Minh Viễn?”Hạ Minh Viễn: “Chuột túi!”Lưu đạo: “Đinh, sai rồi.”“Hà Tử Chiêu!!” Hà Tử Chiêu mặt em bé cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng, “Koala!”Lưu đạo: “Chính xác!”Sở Nhiên đỡ trán: “Động vật tượng trưng cho Úc là Koala a.”Hạ Minh Viễn sờ sờ cái ót, mê mang nói: “Vậy à? Sao tôi nhớ là chuột túi a?”Tôi cũng nhớ rõ là chuột túi a, Từ Kiêu im lặng.Sở Nhiên cốc mạnh vào đầu Hạ Minh Viễn: “Đây là thường thức có được không, học sinh tiểu học cũng biết là Koala!”Nhà xuyên không Từ Kiêu bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “………”“GOGOGOGO!” Hà Tử Chiêu vớt được của trời, vui rạo rực lấy một bức thư rồi kéo Trần Ngũ xuống xe.Xe buýt tiếp tục chạy, đạo diễn Lưu hắng giọng nói: “Được rồi — giờ là câu hỏi thứ hai, mời kể ra ba đảng phái lớn ở Úc –?”Nhà xuyên không Từ Kiêu: “……”Mấy vấn đề này có phải hơi làm khó những người không phải là dân bản xứ không?Thật ra không phải, chỉ cần Từ Kiêu quay đầu lại nhìn sẽ thấy Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn cũng có vẻ mặt há hốc mồm giống mình.Trang Dục bình tĩnh giơ tay trong không gian ngu dại.Từ Kiêu: “!”Đạo diễn Lưu: “Trang Dục!”Trang Dục: “Đảng lao động, Đảng quốc gia, Đảng tự do.”Lưu đạo: “Trả lời chính xác!”Trâu bò!Không hổ là Trang Dục, mắt Từ Kiêu lộ tia khâm phục, giơ ngón tay cái lên.Xe buýt vòng vèo tới lui, cũng không biết là chạy như thế nào, một lát sau liền tới điểm dừng xe thứ hai.“Đi thôi.” Trang Dục lấy đại một trong hai bức thư từ tay đạo diễn Lưu, nhét vào tay Từ Kiêu, Từ Kiêu ngoan ngoãn đi theo sau y xuống xe.Mới xuống xe, Từ Kiêu vừa nhìn lối ra vào của bãi đậu xe ngầm, vừa xé niêm phong của bức thư: “Nhìn xem lần này tổ tiết mục tổ lại định bày trò gì.”Trang Dục thấy anh mở bức thư, cũng nhìn sang.Lấy một tờ giấy trong bức thư ra, bên trên chỉ viết một câu đơn giản.Nhưng chỉ mỗi câu này thôi cũng đủ khiến hai người Trang Dục và Từ Kiêu lâm vào trầm mặc.“Xin hãy chụp mười lăm loài chim ở Úc, không trùng nhau.”Trang Dục & Từ Kiêu: “……”Nhân viên công tác tốt bụng giơ camera kỹ thuật số: “Tới, Từ lão sư, Trang lão sư, chúng ta bắt đầu thôi.”Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Từ Kiêu rốt cuộc cũng mở miệng: “Thiệt hay giả vậy, mười lăm loài chim?” Anh lại hỏi nhân viên công tác lần nữa: “Có phải đạo diễn Lưu đánh máy nhầm một thành mười không, thật ra là năm loài đúng không?”Bọn họ hiện tại đang ở trong thành phố a!Không phải ở bờ biển trắng bạc a!Mặc dù anh thấy rất nhiều hải âu ở bờ biển trắng bạc, nhưng bờ biển và trong thành phố có thể so với nhau sao? Mười lăm loài chim, này cmn toàn cao ốc building, người đến người đi như ngựa phi nước đại, cho dù có chim thì cũng chỉ chụp được một hai loài, sao có thể tìm được mười lăm loài a?Từ Kiêu: “Nếu không thì hỏi đạo diễn Lưu chút đi?”VJ phụ trách quay phim lắc đầu, cười hàm hậu: “Trước khi đi đạo diễn Lưu đã dặn chúng tôi, là nếu các cậu nói vậy thì chuyển lời với các cậu một câu.”Từ Kiêu dựng tai lên: “Nói đi, đạo diễn Lưu nói gì với các cậu?”“Cứ tin tưởng vào mắt mình, đừng nghi ngờ chỉ số thông minh của tổ tiết mục.”Từ Kiêu: “……”Từ Kiêu bỗng cảm thấy tay hơi ngứa.“Đi trước đi.” Trang Dục cất bước, Từ Kiêu vội đi nhanh hai bước, đến chỗ Trang Dục.Trang Dục: “Em đã tới Úc vài lần, nơi này thật sự có rất nhiều chim, mặc dù không biết có đủ mười lăm loài hay không.” Trang Dục tiếp tục nói, “Nếu tổ tiết mục đã tìm hiểu kỹ chuyện này, vậy có khả năng nơi này thật sự có mười lăm loài.”Từ Kiêu vẻ mặt khiếp sợ: “Mười lăm loài chim? Đây là vương quốc động vật sao.”Trang Dục nhún vai: “Đi lên nhìn xem.”Rời khỏi gara ngầm, bên người bị vây quanh bởi một đám người nước ngoài với nhiều màu da và ngoại hình khác nhau.Có lẽ là do bề ngoài và dáng người của Trang Dục dù là ở bên Tây cũng rất có sức quyến rũ, hơn nữa đằng sau bọn họ còn có nhân viên công tác khiêng camera theo, không ít người nước ngoài dừng chân lại nhìn bọn họ, thậm chí còn có người gan to đi lên bắt chuyện.Anh… Thật ra trình độ văn hóa không tính là cao.Kiếp trước ở cô nhi viện có một danh sách hỗ trợ đi học nhưng không có nhiều slot, anh tự nhận bản thân không phải là người thông minh nên đã nhường cơ hội cho Nghiêm Thành Du, vì vậy anh ngay cả bằng cấp ba còn không có, nói gì đến đại học.Trang Dục phát âm rất lịch sự, rất êm tai, đối thoại với những người khác vô cùng trôi chảy.Từ Kiêu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe.Không phải vì anh không biết tiếng Anh.Đại khái là vì không có cơ hội đi học, nên anh càng khắc sâu tầm quan trọng của việc học, vô luận là lúc diễn vai quần chúng, hay là sau khi có chút thành tựu, mỗi ngày anh đều sẽ dành thời gian đọc sách, cũng tự học tiếng Anh, chỉ là chưa có cơ hội thực hành.Nói thế nào thì anh cũng chỉ là vai phụ trong vai phụ, điện ảnh Hollywood gì đó càng không thể nào có liên quan gì được, anh học tiếng Anh nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có ngày sử dụng nó.Thế nên thấy Trang Dục tự tin nói chuyện với người khác, loại tự tin này của Trang Dục là bẩm sinh, Từ Kiêu bỗng cảm thấy, Trang Dục như vậy cách anh quá xa.Trang Dục nói xong với mấy người kia, quay đầu lại thì thấy Từ Kiêu nhìn mình mỉm cười, nụ cười không có vấn đề gì, nhưng Trang Dục cũng là diễn viên mà, tất nhiên sẽ chú ý tới ánh mắt lập lòe của Từ Kiêu.Anh che giấu rất tốt, chỉ là y vẫn nhìn ra.Trang Dục dừng lại, hỏi: “Mới vừa rồi nghe không hiểu sao.”Từ Kiêu lắc đầu, suy nghĩ rồi lại gật đầu: “Tiếng Anh của tôi không tốt.”“Nghe thì được, chỉ là không nói ra được,” Từ Kiêu sờ sờ đầu, hơi xấu hổ mỉm cười, “Nhưng nếu kêu tôi đi nói chuyện với người nước ngoài, có khả năng tôi nói không được.”Từ Kiêu cười gượng một tiếng: “Tôi không có học*, đầu không sử dụng được.”*Ở đây Từ Kiêu nói là không có văn hóa = vô học, mà thấy từ này nặng nề quá nên chuyển sang từ khác cho nhẹ hơn.“Anh nói sai rồi.”Từ Kiêu sửng sốt.“Nếu nghe hiểu được, vậy không nên nói mình không có học.” Trang Dục lẳng lặng nhìn anh, “Đối thoại và giao lưu là một quá trình từ từ tích lũy kinh nghiệm, không phải do đầu anh không sử dụng được.”“Nhưng… Tôi quả thật không giống cậu, người ưu tú giống cậu…” Từ Kiêu ngơ ngác nhìn y, bỗng buột miệng thốt ra nửa câu.Nửa câu còn lại anh chôn dưới đáy lòng.Người ưu tú giống cậu…Thật sự, có thể thích tôi được sao?Trang Dục bình tĩnh nhìn anh, bỗng hỏi lại: “Vậy thì thế nào?”Từ Kiêu không ngờ Trang Dục sẽ nói như vậy, anh không kịp phòng ngừa thì bị Trang Dục hỏi một câu, làm cho mê mang “A?” một tiếng.“Anh khen em thì cứ việc khen, khen em lại tự hạ thấp bản thân là thế nào,” Trang Dục búng nhẹ trán Từ Kiêu một cái, “Làm gì một hai nói bản thân không tốt chứ?”Từ Kiêu ôm đầu, ngây ngốc nhìn y.“Chuyện em nói tiếng Anh tốt chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện anh không có học sao? Hơn nữa mỗi người đều có nét ưu tú riêng…” Trang Dục hừ một tiếng, số lần y khen người ta quá ít nên chính y cũng cảm thấy mất tự nhiên và khó xử (biệt nữu đó), chỉ có thể cứng ngắc nói, “Ít nhất đừng nói xấu bản thân, đầu óc anh rất tốt… Anh cũng rất ưu tú.”Trang Dục dường như tự cảm thấy buồn nôn, nói xong câu đó liền rời đi.Từ Kiêu đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng Trang Dục.VJ quay bọn họ nhất thời rối rắm.Không phải chứ, đoạn đối thoại không đầu không đuôi này sao Từ Kiêu lại phản ứng lớn như vậy.Với lại Trang Dục cũng đã đi rồi, Từ Kiêu lại không biết đang nghĩ gì mà đứng bất động ở đây.Làm hắn nhất thời không biết nên đuổi theo ai, cũng không biết là quay Trang Dục tốt hơn hay là quay Từ Kiêu đang ngơ ra bên cạnh.Nhưng cũng may, cậu chàng ngơ ngác bên cạnh cuối cùng cũng bước đi, anh bỗng nở một nụ cười tươi rói, chạy qua chỗ Trang Dục.“Này! Chờ tôi với!”Đáng tiếc VJ chậm một nhịp, không quay được nụ cười của Từ Kiêu — nếu hắn mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ hối hận.Bởi vì nụ cười trong sáng này là phát ra từ nội tâm, vô cùng cuốn hút.•Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ ngồi đờ ra trên ghế, vẻ mặt mờ mịt.Hà Tử Chiêu hít hít mũi, đau khổ hỏi: “Lão Trần, chúng ta làm sao bây giờ?”Trần Ngũ buồn bã trả lời: “Tử chiêu, em cũng không biết…”Hà Tử Chiêu mở tờ giấy trên tay ra, rõ ràng đây là một nhiệm vụ làm cho bọn họ lâm vào đường cùng.“Xin hãy giới thiệu chương trình 《 Let’s go 》 với người Úc, hơn nữa còn phải làm cho anh ta / cô ta mời các cậu uống một ly trà sữa trân châu.”Bên kia, trên xe buýt.Đến điểm dừng xe thứ ba, Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn vẫn dậm chân tại chỗ.Đạo diễn Lưu hít thở không thông: “Đây là câu hỏi thứ năm rồi đó, không lẽ ngay cả câu này mà các cậu cũng không trả lời được sao?”“Làm gì có ai đặt câu hỏi kiểu này a! Chúng ta làm sao biết được mấy minh tinh nam nữ ở Úc chứ!” Hạ Minh Viễn tức giận hét lên, “Ông đừng hỏi những câu kỳ quái này có được không!”Sở Nhiên luôn chọc ngoáy Hạ Minh Viễn lúc này cũng khó có được đứng chung mặt trận với Hạ Minh Viễn.Sở Nhiên: “Đạo diễn Lưu, tôi thấy hắn nói không sai, anh ra câu hỏi quá khó.”Đạo diễn Lưu khoát tay, cực kỳ vô tội nói: “Nhưng ai bảo các cậu ngay cả câu thứ ba hỏi tên thủ đô cũng trả lời sai, cái này sao trách tôi được?”Hắn chỉ vào biên kịch Trịnh: “Các cậu cũng biết tính của cổ rồi, mấy câu hỏi đó đâu phải tôi ra đâu, có trách thì trách cổ đi.”Biên kịch Trịnh đẩy mắt kính, cười nhạt nhìn bọn họ: “Có vấn đề gì sao?”Sở Nhiên & Hạ Minh Viễn: “…… Không, không có…”“Được! Câu thứ sáu,” đạo diễn Lưu trung khí mười phần tiếp tục nói, “Xin vui lòng cho biết mã số điện thoại quốc tế của Úc?”Hạ Minh Viễn: “A a a a a a quỷ biết a a a!!!!!”°°°°°°°°°°Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu thông suốt ing