Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 93: Trường Trung học Lý Quang (46)

Chương 93: Trường Trung học Lý Quang (46)

11:19 chiều – 23/05/2024
Edit: Niên

Beta: Alva, pilanium

Chủ nhiệm lớp nghe thấy giọng nói của Ngân Tô, nụ cười trên mặt dần biến mất, mọi người có thể cảm nhận được nhiệt độ thay đổi rõ ràng.

Ngân Tô bước vào trong khoảng trống giữa các người chơi, phớt lờ sự oán giận của chủ nhiệm lớp, cười nói: “Thầy giáo nhìn em như vậy làm gì? Em là một trong mười học sinh xuất sắc nhất của lớp, đồng phục với sách giáo khoa em cũng có đủ. Thầy giáo bày ra vẻ mặt ra như vậy là không muốn đổi cho em sao?”

“Em có phiếu dự thi rồi.”

Những người chơi khác: “…”

Cô có thật kìa!!

“Vậy thì sao? Làm gì có quy định một học sinh không được phép có hai phiếu dự thi đâu. Hơn nữa em làm vậy là để phòng ngừa tai nạn ngoài ý muốn có thể xảy ra trong kỳ thi cuối kỳ, không được sao? Chuẩn bị thêm một cái cũng đâu có sai?” Ngân Tô đặt sách vào trong tay chủ nhiệm lớp, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta: “Mau đổi cho em đi, đừng nói nhảm nữa, không là em đánh thầy đấy.”

“…”

Chủ nhiệm lớp suýt chút nữa là nện sách vào mặt cô.

Nhưng nhớ lại những gì đã xảy ra với mình vào đêm hôm đó, chủ nhiệm lớp chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống. Dưới ánh mắt đe dọa của Ngân Tô, ông ta đành phải lấy ra một phiếu dự thi. 

Khuôn mặt đang xị xuống của Ngân Tô lập tức tươi tỉnh hẳn lên: “Đúng rồi, thầy phải như vậy mới là một giáo viên tốt có phẩm hạnh chứ.” 

Giáo viên tốt có phẩm hạnh trút sự bực dọc của mình lên những người chơi khác: “Nếu trước khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu mà các em không tìm thấy sách giáo khoa, vậy thì sẽ không thể đổi được phiếu dự thi. Nhưng nếu các em tham gia ngày Cuồng Hoan, có lẽ sẽ có cơ hội lấy được phiếu dự thi.”

Ngân Tô bất thình lình thốt ra một câu: “Không cướp của thầy được sao?”

Chủ nhiệm lớp nghe thấy Ngân Tô nói vậy cũng không hề tức giận mà ngược lại còn khẽ nhếch môi cười, giọng điệu như rất mong chờ: “Các em có thể thử.”

Ngân Tô nhướng mày, có vẻ như hành động ‘cướp’ sẽ dẫn tới một hậu quả xấu nào đó.

Hậu quả này có thể khiến cho chủ nhiệm lớp bỏ qua những lời đe dọa của cô… Vậy thì chắc là rất nghiêm trọng.

Người nhà giàu Ngân Tô tay cầm hai tấm phiếu dự thi rất biết lắng nghe mỉm cười: “Em là một học sinh ngoan biết tôn sư trọng đạo mà, sao em có thể làm điều đó được chứ.”

Sau đó cô lui ra ngoài, giao lại chiến trường cho những người chơi còn lại.

Chủ nhiệm lớp ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn họ, thậm chí trong lời nói còn có chút mê hoặc: “Các em có muốn nghe theo lời đề nghị của lớp trưởng, trực tiếp cướp phiếu dự thi từ tay thầy không? Đây là cách đơn giản nhất, có thể giúp các em an toàn nhận được phiếu dự thi trước ngày Cuồng Hoan.”

Lương Thiên Dậu và Trần Phong đều đang suy nghĩ, không lên tiếng, những người chơi còn lại thì nhỏ giọng thảo luận.

“Có nên động thủ không?”

“Cảm giác chủ nhiệm lớp đang rất mong chờ chúng ta đi cướp… Tôi cảm thấy chúng ta không thể cướp được.”

“Nhỡ đâu cướp phiếu dự thi là bị loại thì sao?”

“Đúng đấy, thế này có khác gì lao vào phòng thi cướp bài thi đâu?”

Hai phút trôi qua, không ai động thủ.

Chủ nhiệm lớp thất vọng nói: “Nếu không muốn trực tiếp lấy phiếu dự thi, vậy thì các em phải nhanh lên đi. Các em vẫn còn thời gian đấy.”

“À đúng rồi, có thể tìm được sách các em cần trong thư viện nha.”

“Thầy sẽ ở đây đợi các em cho đến khi ngày Cuồng Hoan bắt đầu.”

***

***

Ngân Tô ngồi trên bậc thềm của sân thể dục, nghịch bảng tên trong tay. 

Vu Uẩn từ xa nhìn cô, suy nghĩ hồi lâu mới đi tới, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tô tiểu thư.”

Ngân Tô quay đầu nhìn cậu: “Không gọi chị sao?”

Trên mặt Vu Uẩn đầy vết bầm dập xanh xanh tím tím rất rõ ràng, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới độ đẹp trai của chàng thiếu niên. Cậu nghe Ngân Tô nói như vậy, hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị.”

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, bình tĩnh hỏi cậu: “Cậu có chuyện gì?”

Vu Uẩn siết chặt ngón tay, hít một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm: “Kỹ năng thiên phú của em là có thể nhìn thấy tỷ lệ qua ải của người chơi. Chị là người có tỷ lệ vượt ải cao nhất trong phó bản này.”

“Đây là nguyên nhân lúc trước cậu đi theo tôi?” Kỹ năng thiên phú đúng là như trăm hoa đua nở nha, loại nào cũng có.

“Vâng…”

“Nhưng thực lực của cậu có vẻ không yếu, không cần thiết phải đi theo tôi?”

Vu Uẩn có thể một mình lấy được phiếu dự thi, chắc chắn đầu óc cũng không ngốc, cho dù có thể nhìn thấy tỷ lệ vượt ải thì cũng đâu cần phải lập một đội với cô nhỉ?

“Lần này tỷ lệ vượt ải rất kỳ quái, tất cả người chơi đều chưa đến một phần trăm. Nhưng chỉ có chị là cao tới chín mươi lăm phần trăm.” 

Tỷ lệ vượt ải cậu nhìn thấy ở phó bản trước không chênh lệch quá nhiều, chỉ có hai người chơi có tỷ lệ vượt ải thấp hơn một chút, nhưng cũng là ba mươi phần trăm.

Nhưng sự chênh lệch cực lớn trong phó bản này khiến Vu Uẩn cảm thấy sợ hãi.

Ngân Tô không nghi ngờ gì về khả năng vượt ải của mình, cô thậm chí còn tò mò: “Còn bây giờ thì sao? Tỷ lệ của vượt ải của những người chơi khác có tăng lên không?”

Vu Uẩn: “Kỹ năng của em chỉ có thể dùng được khi mới vào phó bản, mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng được một lần.”

“…”

Đây không phải là mua cổ phiếu sao?

Nhưng mấy cái loại vấn đề như xác suất này… Chưa chắc đã hoàn toàn chính xác.

“Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết là muốn làm gì đây?” Nếu cậu nói với cô ngay từ đầu thì có lẽ cô còn có chút tò mò, sẽ không cho rằng cậu đang có âm mưu gì đó.

Tuy nhiên, Ngân Tô cũng hiểu những thứ như kỹ năng thiên phú này khi không có đủ sức mạnh thì tốt nhất là nên giấu đi, đó là con át chủ bài bất ngờ có thể cứu mạng mình.

Cô cũng sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết thiên phú kỹ năng của mình là gì —— Ngay cả khi nó chỉ là một kỹ năng rác rưởi chẳng có tác dụng gì mấy.

Vu Uẩn lắc đầu: “Em chỉ muốn chị biết, em không có ác ý với chị.”

Đây là một phó bản tử vong, Vu Uẩn cảm thấy khả năng mình có thể vượt qua phó bản này không cao.

Nên cậu nghĩ cuối cùng vẫn nên giải thích một chút với Ngân Tô.

Mặc dù chỉ có mình cậu để ý…

Ngân Tô gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

Từ đầu đến cuối, Ngân Tô chưa từng cảm thấy ác ý của Vu Uẩn, cô chỉ không biết mục đích cụ thể của cậu là gì, lại còn cứ đi theo cô như một cái đuôi nhỏ, rất là phiền.

“… Vậy em đi đây.” Vu Uẩn xoay người chuẩn bị rời đi, cậu dừng một chút, dường như có chút rối rắm, cuối cùng vẫn nói ra: “Nhưng mà em rất thích chị.”

“Thích?”

“Vâng, trông chị rất đẹp.” Vu Uẩn cười ngượng ngùng với Ngân Tô sau đó rời đi mà không ngoảnh lại.

Ngân Tô nhìn bóng lưng cậu, một lúc sau mới cúi đầu xuống tiếp tục nghịch bảng tên trên tay mình.

***

***

[20:07]

Thư viện.

Trong phòng thư viện u ám, một bóng đen di chuyển trên giá sách, giống như một con chó săn đang tìm con mồi, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào của giá sách.

Thôi Na trốn ở nơi sâu nhất trong giá sách, cho dù sợ đến mức toàn thân run rẩy cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô ta nhìn bóng đen bên ngoài giá sách càng lúc càng đến gần, tay chân lạnh toát vì sợ hãi tột độ, cả người như mất đi cảm giác.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng đen đang di chuyển, nhìn nó đến gần, cuối cùng dừng lại ở một nơi cách cô ta không xa.

Tại sao nó không di chuyển tiếp?

Nó đang làm cái gì?

“Hì hì hì… Học muội, tôi tìm được cô rồi nè!”

Một tiếng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu khiến Thôi Na giật mình ngẩng đầu lên, rồi sau đó cô ta nhanh chóng chạm mặt với bóng đen kia.

“A!”

Mặc dù Thôi Na vô cùng sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm đứng dậy bằng cả tay và chân, dùng hết sức lao ra khỏi góc tường. Ai ngờ chưa chạy được bao xa đã đụng phải một người ở chỗ rẽ.