Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Bí Mật Hai Dòng Họ Chương 70: 70: Ninh Vân Đến

Chương 70: 70: Ninh Vân Đến

5:57 chiều – 01/06/2024


Rõ là lời từ chối đã nói ngay từ đầu vậy mà mới sáng sớm ngày ra cậu Phúc đã bị thằng Khuyết hớt hải chạy tới gọi thức giấc:
“Cậu ơi! Cậu dậy mau lên! Cậu dậy mau lên mà sang gian bên kia ông gọi cậu có chuyện gì quan trọng lắm đấy!”
Cậu Phúc mắt nhắm mắt mở mặc lại bộ quần áo ý định nhạt nhẽo, thân xác phờ phạc.

Cả đêm hôm qua cũng chẳng ngủ nổi, mới sáng thiếp được lát đã bị gọi đi như thế này, nhưng cũng đành tâm tạc mà hỏi qua thằng Khuyết:
“Ông có bảo là chuyện gì không?”
Thằng Khuyết lắc đầu:
“Ông không nói là có chuyện gì.

Nhưng con thấy mới sáng sớm mợ Liễu đã dẫn về cả một đoàn người toàn những tiểu thư quần áo lả lướt, trang điểm tô son bắt mắt, xinh đẹp vô cùng đứng đầy ngoài cổng.”
Vậy là cũng chẳng cần phải đoán thêm nữa.
Cậu Phúc lắc đầu ngán ngẩm lê cái thân tàn này đi sang gian nhà chính.
Vừa thấy cậu, ông Chu đã vội kéo người lại:
“Vào đây! Vào đây! Cậu đã thấy mợ Liễu quan tâm đến hôn nhân của cậu như thế nào chưa? Thấy cậu vẫn còn chưa có thành gia lập thất, mợ ấy đã ngay lập tức tìm đến bao nhiêu thủ phủ mà đề lời làm thân cho cậu.

Thậm chí không quản nắng mưa cũng phải tìm được những người tốt nhất, tài giỏi nhất trong cả cái làng cái thôn cái vùng này cho cậu.

Cậu phải nên giữ lấy tâm ý của mợ ấy.”
Cậu Phúc cười ngượng ngạo chỉ tay vào đám người đứng thành hàng đông đúc bên ngoài kia:
“Vậy là những người bên kia…”
“Tuỳ ý cho cậu chọn! Cậu thích người như thế nào đều có thể lựa chọn.


Cậu thích người hiểu chuyện cần cù biết quản lý gia đình như mợ Liễu thì chọn người như mợ Liễu.

Cậu thích người học vấn cao thì chọn người học vấn cao.

Cậu thích người có cùng chí hướng y thuật thì chọn cái người ba đời theo nghề bốc thuốc.

Ý cậu thế nào?”
Cậu Phúc y cười hơi gượng gạo thêm lần nữa.
Đây là chọn vợ hay là chọn mớ rau mớ cỏ mà chỉ cần thích theo chiều nào thì có thể tìm được đúng theo chiều đấy?
“Ông bà hãy bảo mọi người về hết đi.

Con chưa có ý định thành gia lập thất.

Đợi qua giỗ đầu của tiểu thư rồi sẽ tính sau được không?”
Cậu Phúc cự tuyệt quá nhiều lần, ông Chu cũng không cố gắng ép buộc nữa chỉ tặc lưỡi:
“Vậy cậu về phòng trước đi! Tao sẽ nói chuyện với mợ Liễu thống nhất xong thì sẽ nói lại với cậu thêm một tiếng nữa!”
Không biết ông Chu định tính toán thêm điều gì nhưng chắc chắn ông ấy cũng đành chịu nhượng bộ một phần.

Cậu Phúc nhanh chóng rời khỏi gian sành chính, lướt qua trước mặt của mợ Thi chỉ khẽ cười lên một tiếng rồi đi khuất.
Cậu về gian y quán, trong đầu cũng không tơ tưởng gì đến chuyện đã xảy ra vào sáng nay, toàn tâm toàn lực bắt bệnh cho những người đang đứng xếp thành hàng dài ngay trước mặt.

Công việc bận rộn cậu với thằng Khuyết luôn chân luôn tay chưa từng ngơi ra một khoảnh khắc.

“Cụ đây là bị nóng trong.

Nên hạn chế ăn những đồ có tính hỏa mà thay vào đó nên ăn uống thanh đạm một chút.

Con kê cho cụ ít thuốc để hạ nhiệt, cụ sắc thuốc ngày uống 3 lần, uống trong vòng 5 ngày đảm bảo sẽ thuyên giảm.”
Cậu Phúc với lấy cây bút lông đã theo chân qua khắp dải đường, trải ra trang giấy trắng cẩn thận mài lại thỏi mực viết lên một loạt danh sách thuốc, đưa về phía trước người đang ngồi:
“Cụ đi theo thằng Khuyết này.

Nó sẽ dẫn cụ đi bốc thuốc, bốc xong thang thuốc, cụ cứ theo như con viết trên giấy mà sắc.

Nếu có chuyện gì cụ trực tiếp tới tìm con.”
Bà cụ cầm lấy đơn thuốc cảm ơn cậu rối rít rồi lại nhìn về phía đằng sau mà lên tiếng:
“Vậy Tiểu nương tử này, cô dẫn tôi đi bốc thuốc!”
Bà Cụ rời khỏi ghế, người tiếp theo lại lần lượt đi vào, cứ như thế sau khi khám xong ba bốn người cậu Phúc mới mơ hồ mà nhận ra phía bên cạnh có điều gì hình như không đúng.

Cậu dừng lại không bắt mạch nữa mà nhìn lại người phía sau – một tiểu cô nương chắc cũng khoảng chừng vừa vặn với độ tuổi của mợ Thi, vóc dáng nhỏ nhắn khuôn mặt điềm đạm so với mợ Thi đúng là một chín một mười.
Không để cậu lên tiếng, vị tiểu nương tử đứng bên đã cúi đầu kính cẩn:
“Thưa cậu! Có chuyện gì vậy ạ? Cậu bắt mạch tiếp đi để tôi bốc thuốc giúp cậu.”
“Thằng Khuyết đâu?”
“Ở đằng sau có vài vị thuốc đã hết nên tôi bảo nó ra bên ngoài đi tìm thêm giúp cậu.


Tôi ở lại đây bốc thuốc theo thang giúp cho, dù sao tôi cũng là người ở theo nghề thuốc được ba đời nên chuyện bốc theo thang cậu kê sẵn lại chi tiết tỉ mỉ như thế cũng không quá khó khăn.”
Cậu Phúc thở dài một hơi.
Từ bao giờ trong gian của cậu lại xuất hiện một người như thế này mà cậu không hề biết tới? Chẳng lẽ nhà họ Chu này cũng có người đã theo nghề thuốc?
Cậu Phúc khẽ cười lên một tiếng ngượng ngạo:
“Không biết cô đây là theo hầu ở bên gian nào? Tại sao lại bị điều tới đây? Chỗ của tôi tuy rằng người thì thiếu thật nhưng cô tự ý tới đây sợ rằng sẽ bị ông bà trách phạt.

Chi bằng để tôi đưa cô về bên đấy rồi nhận lỗi với ông bà một tiếng.

Cô thấy sao?”
Cô gái bên cạnh che miệng lại cười đầy yểu điệu:
“Tôi tên là Ninh Vân, là con gái lớn nhà họ Mộ bên vùng Xiêm.

Gia cảnh bình thường không hề là người có quá nhiều quyền cao chức trọng nhưng nghe tin cậu muốn lập phòng mới trèo cao tới đây.

Cậu là người tốt, tiếng vang tài giỏi toàn vẹn vọng khắp cả vùng này.

Tôi là ái mộ cậu đã từ rất lâu, bây giờ có cơ hội, tuy rằng không biết ý cậu như thế nào nhưng chỉ cần ở được ở bên cậu, giúp cậu những việc lặt vặt như thế này cũng đã tình nguyện rồi.”
Cậu Phúc có chút xấu hổ nhìn sang mấy vị trưởng bối cũng đã nhanh chóng quay mặt đi từ bao giờ để cho tiểu thư kia bày tỏ tâm ý.
Hoá ra tiểu thư này là người được mợ Liễu tìm tới đây?
Những người khác Cậu có thể thoải mái mà từ chối.

Nhưng với tâm ý của một tiểu thư chưa từng bước qua cánh cửa gian phòng lại có thể đến trước mặt cậu mà bày tỏ tâm tình, cậu cũng không nỡ nói lời nặng:
“Tiểu thư chịu để mắt tới một người như tôi đã là phúc ba đời của tôi rồi! Nhưng chuyện này quả thực tôi vẫn chưa hề nghĩ tới, mọi thứ là ông bà tự ý sắp xếp, còn tôi…”
Ninh Vân nghe thấy câu đó, nước mắt ướt đẫm mi mà chảy thành hai hàng dài, vội vàng kéo lấy vạt áo, giọng nói sụt sịt:
“Là cậu chê tôi?”

“Không phải! Tôi không có ý đó! Tiểu thư cũng biết đấy, tuy rằng danh tiếng của tôi là danh tiếng tốt nhưng cũng đâu có phải danh tiếng tốt ấy chỉ dừng lại là một người thuốc tốt? Danh tiếng ấy còn gắn kèm với cái danh là con rể của nhà họ Chu này.

Thân là mang danh con rể nhà họ Chu, tôi chính là sợ lỡ dở tiểu thư!”
“Tôi đã không quản mọi điều chê bai, cũng không quản luật làng, không quản cha mẹ ngăn cấm để đến đây bày tỏ toàn bộ tâm ý.

Vậy mà cậu lại nói với tôi là sợ lỡ dở? Cậu từ chối tôi mới chính là lỡ dở!”
Cậu Phúc lưỡng lự không dám lên tiếng tiếp chỉ sợ tiểu thư này lại và khóc thêm nức nở.
Mấy hương thân phụ lão đến bắt bệnh nhìn thấy cảnh này cũng không thể kiềm lòng trước tâm ý kia mà nên tiếng:
“Cậu cứ để cho cô ấy ở lại dù sao tôi cũng thấy cô ấy khá thuần thục với chuyện bốc thuốc.

Nếu như không tâm đầu ý hợp thì cũng là tìm một người biết việc như thế không phải là dễ dàng đâu!”
“Phải đấy! Cô ấy đã tới tận đây rồi cũng đã nói với cậu như thế rồi Bây giờ cậu lại bảo cô ấy đi chẳng phải như thế sẽ làm danh tiếng không tốt hay sao? Tiểu thư lá ngọc cành vàng, người ta đã nhường cậu một bước thì cậu cũng coi như đáp lại lấy một phần, nhỡ đâu sau này…!sẽ dễ bề ăn nói.”
Cậu Phúc vốn đã lưỡng lự bây giờ lại nghe thấy những lời nói này càng thêm nhiều phần do dự:
“Vậy hay Tiểu Thư cứ ở tạm đây! Tôi sẽ bảo thằng Khuyết chuẩn bị riêng cho cô một gian phòng, chắc chắn không để cô bị chịu thiệt.

Cô cứ ở đây coi như làm khách của nhà họ Chu này.

Nếu như tiếp tục giúp đỡ tôi thì có thể tùy ý, nếu như không muốn cũng có thể ở phòng của mình mà nghỉ ngơi.

Tôi nhất định sẽ không bạc đãi!”
Ninh Vân nắm lấy tay con hầu sau lưng mà cười tới mức không tự giấu nổi vui sướng ôm chầm vào cậu Phúc:
“Vậy là cậu đồng ý chấp nhận tôi rồi! Tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng đâu! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ giúp đỡ cậu!”
Mợ Liễu nắm lấy thành ghế lăn đứng từ bên góc gian nhà nhìn sang cảnh tượng kia, ánh mắt nhạt ý khẽ nhếch miệng nên cười lấy một tiếng:
“Cậu ơi! Cậu xem có nên thưởng cho em không? Em vừa mới làm một chuyện tốt xong đấy!”.