Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Bí Mật Hai Dòng Họ Chương 71: 71: Con Đào

Chương 71: 71: Con Đào

5:58 chiều – 01/06/2024


Tiểu thư Ninh Vân đóng lại cánh cửa cuối cùng trong gian phòng nghỉ nhỏ hẹp.

Tiếng gió rì rào bên ngoài làm thân người co lại vì lạnh.

Con Đào nhìn thấy tiểu thư như vậy mới choàng lại cái áo lông lớn, cẩn thận nhìn xung quanh đầy lo lắng:
“Mấy hôm rồi tiểu thư chưa có cái gì vào bụng, thân này không chịu được đâu! Hay con kiếm chút cho tiểu thư bồi bổ?”
Ninh Vân nắm lại cánh tay con Đào mà cố gắng lắc đầu không thôi:
“Khoan! Chuyện còn chưa vào đâu, không cần mạo hiểm.

Tao vẫn còn chịu được thêm vài hôm nữa!”
“Nhưng…người tiểu thư lạnh lắm.

Lạnh như thế này…để lâu không tốt!”
Ninh Vân gằng giọng không lên tiếng, hơi lạnh khiến thân người con Đào cũng run lên theo từng cơn.

Nó dìu tiểu thư lên giường, quấn lấy vài vòng chăn ấm, bàn tay trắng bệch chạm vào gương mặt đã nhăn nheo, lớp da chùng xuống xỉ màu mất đi từng phần mỡ màng thủa ban ngày.

Khuôn miệng móm mém mấp máy cố gắng cũng không thể cất lên tiếng nói khi cổ họng gần như đã bóp chặt.

Hai mắt mờ đục nhìn vào không gian lại nhìn vào con Đào ngay trước mặt.

Cái bóng dáng nhỏ bé quen thuộc thường ngày bây giờ lại không thể thấy được những đường nét rõ ràng, Ninh Vân đưa bàn tay khỏi lớp chăn dầy, lắp bắp:
“Tao…mày…không…”
Con Đào nắm lấy bàn tay tiểu thư, áp vào lồng ngực nóng truyền lại chút hơi ấm:
“Đợi con! Tiểu thư đợi con! Tiểu thư không cần phải chịu khổ thế này nữa!”

Lời vừa nói, con Đào quay phắt người lao ra bên ngoài nơi bầu trời tối đen như mực.
Đến lúc quay trở về chỉ thấy toàn thân nhem nhuốc đầy bụi đường sỏi đá.

Nó lững thững lết đôi chân trần từng bước nặng nhọc kéo theo một bao tải lớn phía sau ném lại ngay trước mặt Ninh Vân:
“Tiểu thư! Tên này mới chết không lâu…tiểu thư ăn tạm lót dạ.”
Ăn tạm?
Không biết bao nhiêu tháng ngày cũng chỉ được nghe thấy cái câu ăn tạm.
Ăn tạm lót dạ?
Vậy tới khi nào mới có thể ăn được đàng hoàng những miếng ngon béo bở?
Ninh Vân nhìn lại với đôi mắt đã lạc hẳn, mơ màng không còn thấy rõ nhưng phần chán ghét vẫn hiện nguyên trên gương mặt:
“Ta không ăn! Nó hôi thối như vậy…ta nuốt không trôi!”
Con Đào chống tay lên mặt bàn, thân người run run nghiêng về một bên rót lấy một cốc nước ấm loạng choạng tiến tới bên thành giường đưa lên trước mặt của tiểu thư, thả vào đấy một viên thuốc màu đen xì sủi tăm mất dạng:
“Uống xong cốc nước này, ăn hết linh hồn của người kia, Tiểu Thư sẽ lại xinh đẹp như ngày ban sáng, sẽ không có dấu vết của sự già nua hiện tại.

Người là muốn xấu xí như bây giờ hay muốn xinh đẹp như sáng nay?”
Ninh Vân nuốt lấy một hơi đắng ngắt, hai tay run run đỡ lấy cốc nước trên tay con Đào, nhắm mắt nín thở một hơi uống cạn.
Con Đào tháo dây buộc của bao tải lớn, một thân người vẫn còn nhiều phần hồng hào hiện lên ngay trước mặt, trên trán vẫn dán lá bùa thằng chít những vết máu nơi bàn tay cứa ngang.

Con Đào nhoẻn miệng nhìn lên tiểu thư cười tiếng lớn:
“Lúc đi đường con chỉ nghĩ sẽ tìm cho tiểu thư một người mới chết chưa lâu kẻo gây thêm chuyện thị phi.

Ai ngờ tên này lại háo sắc mà định làm nhục con nhưng hắn ta…!bây giờ đem hồn của mình cho tiểu thư sử dụng.

Đúng là tự chuốc lấy báo ứng!”
Cái thân co quắp trút lại hơi thở cuối cùng, ánh mắt trắng dã nhìn người đằng trước một câu cũng bị cứa ngang.

Cậu Phúc chia đều bọc tay nải vào bên trong hộp đựng, cẩn thận dặn dò thằng Khuyết:
“Mày mang cái hộp này sang cho mợ Thi, cái này thì mang cho tiểu thư Ninh Vân.

Nhớ là đừng nhầm lẫn.”
Thằng Khuyết phụng phịu trên gương mặt không thoải mái:
“Ngày trước có đồ gì ngon cậu cũng đều mang cho mợ Thi, bây giờ thì hay rồi, có đồ ngon không những phải mang cho mợ Thi mà còn cầm cho cả tiểu thư kia nữa.

Con thì hầu hạ cậu cả ngày, chạy đông chạy tây không dừng chân, mệt bở cả hơi tai, cậu đến cái bánh cũng không thèm cho…”
Thằng Khuyết lắc đầu, cậu Phúc đẩy lại cái đĩa về trước mặt nó, xoay người châm lại ngọn đèn dầu thêm sáng:
“Tao nào để mày chịu thiệt như thế! Phần của mày đây, cậu giữ lại cho mày rồi! Đi nhanh về còn ăn!”
Thằng Khuyết bốc vội cái bánh trên đĩa, đút thẳng vào miệng chẳng cần thưởng thức mà nuốt trôi xuống dạ dày.

Gương mặt hớn hở, nó lao thẳng ra ngoài, trên tay cầm nguyên hai hộp đựng:
“Cậu để phần con rồi, đừng ăn của con đấy! Con đi nhanh rồi về!”
Cậu Phúc nhìn theo bóng lưng của nó khuất dạng, tiếng bước chân cũng ngày càng xa dần lẩn khuất vào trong bóng tối.
Cậu lại lắc đầu mà cười thêm lần nữa.

Nó lớn như vậy rồi nhưng tính tình chẳng khác gì đứa trẻ con, chỉ cần một chiếc bánh, một cái kẹo cũng đủ làm nó vui đến nguyên cả ngày.
Thằng Khuyết dừng lại trước gian của tiểu thư Ninh Vân, ngó nghiêng một hồi lại thấy bóng con Đào ra ngoài lại ngập ngừng không dám tiến vào trong mà tặc lưỡi:
“Tiểu thư ấy mới đến, còn chưa quen với mọi người trong nhà.

Bây giờ mà tiến vào kẻo tiểu thư lại coi thành người không đứng đắn.

Thôi thì qua gian của mợ Thi trước tiên, đợi con Đào quay lại đưa cho nó cũng không muộn!”
Thằng Khuyết nói là làm.

Nó chạy băng băng xuyên qua cánh rừng xoan đào, xuyên qua lớp mây mờ che khuất không thấy đoạn đường phía trước, xuyên qua cả những tiếng gió rì rào thổi lạnh sau gáy, xuyên qua giếng nước vẫn còn chứa đầy oán giận, xuyên qua cả cái bóng hồn lưu lạc ở trước mặt mà không cảm nhận khác lạ.
Thằng Khuyết rùng mình đưa mắt nhìn về bốn phía xung quanh nhưng vẫn là cắm đầu cắm cổ bò chạy để mặc cho tiếng mõ vẫn đang kêu gào thúc giục:
“Gặp quỷ sao? Đang nửa đêm nửa hôm mà còn gõ mõ làm gì không biết? Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn định gọi vong cho ai?”
Bàn tay lạnh toát trắng buốt mang đầy ướt nhẹp đung đưa sau thân người thằng Khuyết.

Nó vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, bàn tay khi ấy cũng lao vun vút theo bước chân của nó, chạm vào thân người khẽ run rẩy.
Thằng Khuyết đến trước gian của mợ Thi vẫn còn mở toang cửa, vội lao vào:
“Mợ Thi ơi! Cậu của con bảo đem bánh tới cho mợ!”
Dạo này mợ Thi không còn phải làm việc ở đầm sen nữa, thay vào đó là tiếp quản một vào việc cậu Hai lúc còn sống từng làm.

Nhưng nói là như vậy, thực ra mọi chuyện bây giờ là dồn hết lên đầu của mợ Liễu, chẳng khác gì cái thân của cậu hai ngày xưa.

Còn mợ Thi lại trở thành vô công rồi nghề, lúc nào cũng ở trong nhà buồn chán nên học thêu thùa may vá cho khuây khỏa thời gian.
Mợ đang chong đèn tập thêu theo mẫu Bà Hai đã dạy, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã hạ tay xuống mà nhìn theo bóng dáng hớt hải nhận định:
“Cậu của mày cũng thật là…!nửa đêm rồi không để cho mày nghỉ ngơi còn bắt mày chạy tới đây mang đồ.

Sáng mai…!mang tới…!không được hay sao?”
Mợ Thi vừa nói vừa trừng mắt dán chặt vào người thằng Khuyết, mặt cắt tái mét không còn giọt máu mà lắp bắp.
Sau lưng thằng Khuyết không biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm một bóng đen đầy oán khí đã hóa quỷ mà ngó đầu nhìn sang mợ Thi bằng cặp mắt đỏ ngòm đầy giận dữ.

Nó đưa bàn tay về phía trước như muốn nắm lấy có họng của mợ Thi mà bóp ngẹt lại, hai hàm răng nhe ra gớm ghiếc đưa đoạn răng nanh về trước mặt như muốn một lần xâu xé người đang cõng nó.
Thấy sắc mặt của mợ Thi không ổn, thằng Khuyết mới nhanh chóng cầm lên ngọn đèn dầu đẩy về phía mợ:
“Mợ sao thế? Mợ bị bệnh phải không? Hay là để con chạy về bảo với cậu Phúc qua đây bắt bệnh cho mợ?”
Mợ Thi lắc đầu nuốt xuống một cục đắng ngắt, cố gắng không để bản thân thêm sợ hãi khi cái luồng khí đen phía sau thẳng Khuyết không còn là hình hài nhỏ bé ngày xưa mà mỗi lúc trôi qua nó lại thêm phần đáng sợ.

Nó thành quỷ dữ, to lớn, chiếm trọn lấy căn phòng này, chờ chực nuốt trọn thằng Khuyết.
Mợ Thi nắm lấy sợi dây mây đang thắt chặt ở lưng eo, liếc qua bàn tay thằng Khuyết vẫn đang cầm thêm một hộp đựng.

Thằng Khuyết chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhanh miệng giải thích:

“Cái này là cầm cho tiểu thư Ninh Vân.

Bây giờ con cầm qua đó cho tiểu thư ấy.

Mợ ở đây ăn bánh đi!”
Không để cho thằng Khuyết đi mất, mợ Thi nắm lấy cái hộp còn lại nhìn ra bên ngoài, gọi ngay con nô đang đứng canh theo lệnh ông Chu:
“Mày cầm cái hộp này sang gian của tiểu thư Ninh Vân, đưa cho tiểu thư ấy hộ tao.

Tao có chuyện cần nói với thằng Khuyết.

Mày đi nhanh rồi về!”
Con nô lưỡng lự.

Nó là được ông Chu căn dặn phải đứng ở đây canh chừng mợ Thi, nhất cử nhất động của mợ cũng phải một lượt báo cáo cho ông ấy.

Bây giờ nó mà đi, nhỡ không may có chuyện gì, ông trách phạt thì bảo nó phải sống làm sao?
Mợ Thi đẩy lại cái hộp bánh về trước mặt nó, hạ giọng:
“Đây là bánh ngọt của vùng Xiêm – nổi tiếng cả kinh thành.

Chỉ có quan cao chức trọng, quyền quý trong tay mới được nếm quá.

Đừng nói là mày, kể cả tao cả đời cũng chỉ được nếm hương chưa được lót bụng.

Bây giờ, mày chỉ cần cầm cái hộp này đi quá vài bước chân để đưa cho tiểu thư Ninh Vân xong rồi quay lại đây, chiếc hộp này chắc chắn là của mày.

Tao không nói, mày không nói, ông bà đã đi ngủ từ lâu làm sao có ai biết được là mày đã rời khỏi nơi này.”
Con nô tuy rằng lưỡng lự nhưng trước cái cám dỗ của hương thơm trên bàn cũng chỉ để lại một câu nói:
“Con mang cho tiểu thư ấy…!quay lại đây…!chắc chắn mợ không được lừa con đấy!”.