Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Cắt Sóng Chương 27

Chương 27

5:33 sáng – 21/05/2024

Không ai ngờ rằng, người lập công lần này lại là Vương Bằng Bồng.

Trải qua một học kỳ nỗ lực, hình thể của Vương Bằng Bồng… thoạt nhìn vẫn to lớn như cũ. Nhưng đã chuyển từ kiểu “mỡ” sang tương đối rắn chắc.

Vương Bằng Bồng vốn chỉ đăng kí tham gia nội dung 100m bơi ngửa và 100m bơ ếch nam. Mặc dù bị loại ngay từ vòng loại, hôm sau cậu vẫn hăng hái cùng Tô Liệu, Du Vũ và Mao Khải Kiệt xông pha hạng mục tiếp sức hỗn hợp nam.

Thật ra giữ nguyên đội hình bơi tự do nam 4*100 ban đầu —— Du Vũ bơi ngửa, Tống Hạo bơi ếch, Tô Liệu bơi bướm, Mao Khải Kiệt bơi tự do —— cũng có thể tham gia tiếp sức hỗn hợp. Thậm chí trình độ bơi bướm của Tô Liệu cũng đạt đến cấp II. Nhưng xác suất bọn họ tiến vào top 3 của nội dung này là rất nhỏ, vì sở trường của các thành viên đội bơi Nhị Trung là bơi tự do. Không giống trường trung học 18, thực nghiệm Khải Đức luôn tâm huyết bồi dưỡng hạt giống tài năng về bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch.

Vương Bằng Bồng ngỏ ý, nếu nội dung hỗn hợp không nhất thiết phải quyết thắng thì cậu cũng muốn thi bơi tiếp sức một lần cho biết mình biết ta. Tống Hạo rất sảng khoái, nhường vị trí bơi ếch của mình cho Vương Bằng Bồng, để bốn người bọn họ giải trí một chút.

Là đương kim quán quân bơi tự do nam 4*100m, nhưng ngay cả vòng chung kết của nội dung thi hỗn hợp cũng không vào được. Khi truyền thông đưa tin về Nhị Trung, lập tức đổ dồn ánh mắt lên cậu nhóc mập mạp có hình thể “nổi bật” kia, có vài phóng viên nhỏ muốn dùng điều này làm mánh lới giật tít khác biệt.

Vừa vặn lúc ấy lãnh đạo Tỉnh đến thanh tra, chứng kiến cảnh cậu nhóc mập mạp nhíu mày không vui ——

“Huấn luyện viên của bọn em thường nói ý nghĩa của thể thao là ở tinh thần cống hiến. Mập thì làm sao? Mập không xứng đáng tham gia hoạt động thể thao sao? Em chỉ muốn bơi tiếp sức với bạn mình, có vấn đề gì sao? Các cậu ấy còn không chê thì anh chị có quyền ý kiến gì chứ?”

Phóng viên liên tục xua tay, nói ý mình không phải vậy.

“Vậy ý chị là thế nào? Vận động viên thì không thể mập sao?” Vương Bằng Bồng bức xúc kéo Tô Liệu từ đám người, chỉ vào cơ bụng anh, “Phải cỡ này mới không bị xem là kì cục đúng không? Nhưng đây đâu phải Olympic thế giới, đây chỉ là một cuộc thi của học sinh cao trung. Học sinh phải có béo có gầy, tất nhiên cũng có những người có thể trực tiếp làm mẫu khỏa thân như này* —— ”

(*) =)))))) gì z bà nụi =)))))

Tô Liệu: “?”

Phóng viên: “…”

Vương Bằng Bồng phẫn nộ nói tiếp: “Nhưng bọn em đều giống nhau. Bọn em đến đây vì đam mê bơi lội. Chị có thể nói em bơi không tốt, nhưng tuyệt đối không có quyền lợi dụng hình thể của em để viết bài.”

Lãnh đạo tỉnh nghe cậu nhóc nói thế, vô cùng hài lòng, gật gù liên tiếp khen “tốt”. Đây là thứ ông muốn nhìn thấy —— mục đích của thi đấu thể thao là cổ vũ nhiều người vận động, bắt đầu từ học sinh, hướng đến toàn dân khỏe mạnh —— Vì vậy, lãnh đạo tỉnh vô cùng ấn tượng với đội bơi Nhị Trung Ninh Cảng, muốn đến trường một phen.

Nghe đâu vị lãnh đạo tỉnh kia rất có tiếng nói trong Sở giáo dục. Bây giờ chủ nhiệm Cảnh nhìn thấy thành viên đội bơi thì bắt đầu cười đến không ngậm được mồm, khác xa khuôn mặt nghiêm khắc dọa người trước kia. Tất nhiên ba của Vương Bằng Bồng cũng rất vui mừng, tuy con trai chưa đạt mục tiêu giảm xuống 75 kí, nhưng ông vẫn nhất quyết đưa thẻ cho Vương Tiểu Bàn —— Mời khách! Ăn lẩu khánh công!

Ngoại trừ các bạn học trong đội bơi, Vương Bằng Bồng còn mời vài người bạn thân thiết trong lớp mình, gần 20 người ngồi chật kín một phòng riêng haidilao. Nam sinh một bàn, nữ sinh một bàn, mỗi bàn một nồi lẩu uyên ương, nhân lúc chưa thi cuối kì mà ăn chơi xả láng.

Diêm Chính yêu cầu rất gắt với chế độ ăn uống của học trò —— tuyệt đối không uống rượu, chỉ được phép uống trong thời gian ngắn từ lúc kết thúc một giải đấu đến khi bắt đầu vòng huấn luyện mới. Còn những món như lẩu, gà rán hoặc thịt nướng, Diêm Chính chỉ “thả” cho bọn họ một năm hai lần, Tô Liệu gọi nó là “cheat meal”. Nhưng đâu đó vẫn có những loại người biến thái như Trình Triết Phàm, nghe đâu cậu ta đã kiên trì sáu, bảy năm chưa đụng đến lẩu, gà rán, trà sữa.

Du Vũ thầm nghĩ, “Haidilao” là một sự tồn tại kì diệu với cậu. Nó giống như một loại meme, hay thứ gì đó cậu từng thấy trên hotsearch, tóm lại là cậu chưa từng được thử.

Du Vũ nhìn xung quanh, cậu hiếu kì với tất cả mọi thứ, nhưng không muốn tỏ ra là kẻ ngu ngốc lần đầu ăn lẩu, bèn học theo răm rắp, cầm chén nhỏ đi pha nước chấm. Du Vũ mờ mịt nhìn chằm chằm mười mấy loại gia vị và nước sốt, đợi Tô Liệu múc muỗng gì, cậu cũng lén lút chọn theo.

Đồ uống chỉ có nước chanh và ô mai, tuy không có rượu bia, một đám nhóc vẫn chí chóe cụng li với nhau.

“Anh Vũ tiến bộ nhanh quá, từ đầu học kì đến bây giờ, thành tích 400m đã nhanh hơn khoảng 4-5 giây rồi thì phải?” Mao Khải Kiệt nhìn Du Vũ, ánh mắt tràn đầy sùng bái, “Tôi mà cải thiện được như vậy, phỏng chừng tháng năm này tôi sẽ lên cấp I, học kì sau có thể đuổi kịp anh Vũ.”

Tống Hạo thở dài: “Mao Mao, cậu đừng có gấp, cậu còn hai năm nữa, tớ chỉ còn cơ hội cuối vào tháng năm năm nay. Nếu lên không được, đành an phận thi đại học, không dám nghĩ đến ——1. 25s trời ạ, 1. 25s—— chỉ kém mỗi 1.25s chết tiệt —— ”

Du Vũ lắc ly nước chanh trong tay, nâng ly với bọn họ: “Chúc hai cậu sớm đạt cấp I.”

Hai người Tống, Mao cũng nâng ly: “Cậu cũng vậy, cố gắng lên chính thức của tuyển tỉnh.”

Du Vũ nở nụ cười ngắn ngủi, nói cậu còn chưa từng thi đấu chuyên nghiệp đây.

Tô Liệu cầm ly nước chanh buồn bực nhào tới, vẻ mặt hằm hằm nhìn cậu, không nói câu nào.

Du Vũ không hiểu ra sao: “Sao thế?”

“Cậu mời hai bọn họ mà không mời tôi à?”

Du Vũ ngẩn người, giương cốc thủy tinh trong tay, khẽ mở miệng nhưng lại không nói. Cậu đột nhiên phát hiện, mình không biết Tô Liệu muốn gì nhất. Đứng hạng một? Hay thi tốt? Anh không cần thành tích bơi lội.

Một tiếng cụng lanh lảnh vang lên, Tô Liệu khẽ chạm vào ly thủy tinh của cậu: “Thi đấu toàn quốc.”

Du Vũ lập tức mỉm cười: “Quán quân.”

Hai người một hơi uống cạn nước chanh.

Trong phòng náo động ầm ĩ như thể có 100 con vịt, có người lớn giọng bàn chuyện thi đấu, người lại khua mép kể chuyện bát quái, thêm tiếng bát đũa lạch cạch… Nhóm bạn học tuổi mới lớn có sức ăn vô cùng kinh khủng, đĩa thức ăn vừa bưng lên đảo mắt đã trống không.

“Tới công chuyện, bao tử bò với ruột vịt*”, Vương Bằng Bồng vung tay, “Mọi người ăn bao nhiêu thì kêu bấy nhiêu!”

(*) QT để bụng lông họng vàng =)) Không biết tiếng Trung nên chả biết món này là gì Nhưng sau khi đối chiếu ảnh baidu với menu Haidilao thì mình xin phép để là bao tử bò với ruột vịt luôn.

Mọi người trong phòng hào hứng hoan hô, reo hò.

Đây là lần đầu Du Vũ thấy bao tử bò.

Cậu e dè nhìn thứ đen kịt mọc đầy những hạt nhỏ trên khay đá, trong lòng hiện lên một tràng dấu chấm hỏi. Thật lòng thì cậu có chút phản kháng với thứ món có màu sắc kì lạ mà cậu chưa từng nếm này. Nhưng nhìn bạn học xung quanh mắt sáng rỡ dính chặt bao tử bò, nhân viên lần lượt bưng từng đĩa lên…

Du Vũ cảm thấy cũng đáng giá thử cho biết.

Có lẽ là xuất phát từ sự sợ hãi những thứ chưa rõ, Du Vũ nhúng bao tử bò kĩ càng trong mấy phút, rồi mới vớt lên chấm muối ăn. Cậu dùng sức nhai nửa ngày, cảm giác như đang nhai một miếng da lừa sống.

Cũng quá khó ăn đi…

Du Vũ vừa nghiền ngẫm nhai, vừa đánh giá bạn học xung quanh —— không ngon lắm, sao nhiều người lại thích tranh giành nhau thế nhỉ?

Nam sinh không quen biết ngồi đối diện Du Vũ là bạn cùng lớp của Vương Bằng Bồng. Cậu ta khó hiểu nhìn Du Vũ: “Đừng nói lần đầu cậu ăn bao tử bò nha?” .

||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||

“Cái này không phải như vậy đâu,” nam sinh cầm đũa khuấy nồi, cười nói, “Cậu nhúng lâu quá sẽ bị dai.”

Du Vũ nhai đến mức quai hàm hơi mỏi, vẫn không muốn thừa nhận lần đầu thử bao tử bò, cậu ngoan cố nuốt miếng thịt còn chưa nhai xong, cãi sống cãi chết: “Không có, tôi thích ăn như vậy.”

Nam sinh kia “Ồ” một tiếng, không nói gì nữa.

Tô Liệu quay sang nhìn Du Vũ, gắp một đũa bao tử bò nhúng vào nồi lẩu mười mấy giây, bỏ vào chén Du Vũ.

Du Vũ ngồi im nhìn miếng bao tử bò, không động đũa.

“A —— nếm thử nè ——” Tô Liệu thấy vậy liền gắp miếng thịt đến tận miệng Du Vũ. Du Vũ vốn định quay đầu né tránh, nhưng đầu đũa đã chính xác chui vô miệng cậu: “Còn nóng, nhanh lên.”

Du Vũ nhai mấy lần, hai mắt lập tức sáng lên, miếng “da lừa” lúc trước trở nên vừa tươi vừa giòn, cắn thử một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.

Đuôi mắt Tô Liệu uốn cong: “Thế nào?”

Du Vũ chớp mắt, liếm môi một cái. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định, nam nhân có thể không ăn bao tử bò nhưng không thể không có mặt mũi. Cho nên, họ Du nào đó mặt không đổi sắc, mạnh miệng nói: “Tôi nói rồi, tôi thích nhúng năm phút.”

Tô Liệu tỏ vẻ ghét bỏ, không còn gì để nói: “Cậu nhúng lâu vậy làm gì?”

“Khử trùng.” Du Vũ không nhịn được nhỏ giọng phản bác, “Không phải cả ngày cậu cứ lải nhải ba cái chuyện vệ sinh sao, như này chưa mất vệ sinh hả? Cậu mới nhúng được một xíu đã dám ăn?”

“Bao tử bò chỉ cần nhúng mười giây là đủ khử trùng rồi.” Tô Liệu gác đũa, nói nhanh hơn, “Thật ra hồi trước tôi cũng hơi lo việc này, nhưng căn cứ vào phương trình vi phân từng phần của sự dẫn nhiệt. Giả sử không tính đến các vết lồi nhỏ trên bề mặt của bao tử, độ dày 2 mm và hệ số dẫn nhiệt k là ——” [1]

“Dừng, dừng ——” Du Vũ gắp miếng thịt cừu nhét thẳng vào miệng Tô Liệu, “Không, tôi không muốn nghe, xin cảm ơn.”

Tô Liệu nuốt xuống thịt cừu, chốt lại kết quả: “Ờ, nói chung là mười giây thôi là đủ khử trùng rồi.”

Du Vũ: “…”

“Gì dọ, hai cậu ăn lẩu còn đút cho nhau ăn hả?” Vương Bằng Bồng nghi hoặc nhìn hai người, ánh mắt rơi xuống chén nhỏ, “Ngay cả đồ chấm cũng giống y như đúc.”

Tô Liệu nhướn mày, ngả ngớn bật cười: “Vương Tiểu Bàn, cậu ghen tị chứ gì?”

Vương Bằng Bồng nhúng thêm miếng đậu hũ, vội vã lắc đầu như trống bỏi: “Không ghen tị, không ghen tị. Hai người tiếp tục đi ha.” Cậu mở lòng bàn tay: “Mời —— ”

Du Vũ: “…”

Tô Liệu còn thật sự “Tiếp tục”, ngay trước mặt Vương Bằng Bồng, công khai cầm đũa gắp miếng bao tử bò cuối cùng trong dĩa, nhúng lẩu rồi thả vào chén Du Vũ.

Vương Bằng Bồng khó tin trợn mắt nhìn anh.

Tô Liệu cố ý lớn tiếng nói với Du Vũ: “Uầy, cậu gầy quá rồi đấy, ăn thêm nhiều thịt một chút.”

Du Vũ: “…”

Đánh chén xong xuôi, mọi người bày trò tụ tập chơi board game một lúc, khi rời khỏi nhà hàng đã chín giờ tối. Du Vũ xoa bụng, cảm thấy hôm nay mình đã ăn rất nhiều. Cậu duỗi thắt lưng mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn trạm xe buýt ngay gần đấy, tỏ ý không định đi xe về, dù gì cũng chỉ có mấy trạm.

Mọi người lục tục ai về nhà nấy, Tô Liệu liền tiện đường đi cùng cậu: “Được đó, tiêu cơm một chút.”

Thời tiết hôm nay rõ ràng rất lạnh, Du Vũ chỉ mặc trên người một chiếc áo gió, nhưng vẫn cảm thấy ấm người, giống như một bếp lò nhỏ, rất thoải mái.

Đến lúc hai người chậm rãi đi bộ về đến Nhị Trung đã hơn mười giờ. Du Vũ vừa về đến nhà đã ngả đầu ra ngủ.

Không may, sáng thứ hai giáo viên ngữ văn lớp họ lại dò bài.

Ngữ văn lớp bảy không giống môn tiếng anh —— Ánh mắt như “trúng số độc đắc” của Diệp Tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ 24/7, hầu như không có ngày nào là không phải kiểm tra —— trong khi đó môn ngữ văn cơ bản dựa vào tính tự giác, chỉ có tuần trước khi thi mới ráo riết dò bài, ngày thường rất ít khi đụng đến.

Không biết có phải vì điểm trung bình ngữ văn của cả lớp không cao, còn điểm trung bình tiếng anh lại đứng đầu khối hay không, giáo viên ngữ văn quyết tâm cải thiện thành tích trước khi thi cuối kì. Vô cùng tâm huyết kiểm tra miệng hai em mỗi buổi.

Thật ra chuyện này vốn chẳng đến lượt Du Vũ, nhưng vì lớp bảy bọn họ quanh năm ít khi có việc trả bài, rốt cuộc chẳng có bao nhiêu người thuộc lòng. Cứ ai đọc không được thì phạt đứng, người sau đọc tiếp. Lúc đến lượt Du Vũ, đầu óc cậu vẫn còn hơi mơ màng.

Mấy bạn học phía trước ít nhiều gì cũng ấp úng được hai, ba câu. Nhưng Du Vũ căn bản chưa học chữ nào. Tối qua hăng quá, cậu quên khuấy chuyện học bài. Giáo viên Ngữ văn lập tức nổi giận, đập quyển giáo án lên bàn: “Học sinh thể dục không cần học bài phải không? Bài tập hôm qua của cô cậu nhiều lắm à? Tôi nghe lớp trưởng lớp này nói hôm qua ít bài, cả buổi tối cậu làm gì!”

Du Vũ rất thành thật mà đáp: “Em, em tham gia hoạt động ở đội bơi.”

“Được, hoạt động đội bơi đúng không?” Giáo viên ngữ văn chỉ ra phía sau cậu, “Người tiếp theo. Tô Liệu, em đọc bài cho em ấy nghe. Đều trong đội bơi, đều phải tham gia huấn luyện, Du Vũ em nghe cho kĩ bạn em trả lời!”

Tô Liệu chậm rãi đứng lên, có chút xấu hổ nhìn giáo viên: “Em xin lỗi.”

Bạn học trong lớp nghe vậy, tò mò quay đầu nhìn lén.

Tô Liệu? Không thuộc bài?

“Chuyện là, thầy ơi, em cũng tham gia hoạt động đội bơi.”

Giáo viên ngữ văn: “…”

Phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, một đám học sinh lớp bảy không thuộc bài bị tống cổ ra ngoài.

“Có phải vì tôi không noi theo cô Diệp nên mấy cô cậu lười biếng không thuộc bài đúng không? Nếu là môn tiếng Anh cô cậu dám không thuộc không? Hả?” Giáo viên ngữ văn cả giận nói, “Đứng ngoài cửa chép phạt mười lần cho tôi, trong hôm nay mà không thuộc thì khỏi về nhà!”

Du Vũ kề vở lên tường, không nhịn được trêu ghẹo Tô Liệu: “Không ngờ đó, cũng có ngày chúng ta lại chép phạt cùng nhau.”

“Chậc,” Tô Liệu ghé sát tai cậu, nói nhỏ, “Cậu nghĩ cỡ tôi mà không thuộc văn sao? Chẳng qua muốn cho cậu thể diện nên mới bảo mình không học bài hiểu chưa? Cậu có lương tâm không đấy, bạn học nhỏ?” ”

Du Vũ: “…”

Cậu như gặp quỷ trợn mắt nhìn Tô Liệu: “Đù, thiệt hay giả vậy?”

Tô Liệu cúi đầu nhặt sách văn, không nói một câu, vẻ mặt oan ức, còn có chút tổn thương.

Trong lòng Du Vũ chợt rối như tơ, không biết nên nói gì cho phải. Nhưng bỗng nhiên, cậu phát hiện vai Tô Liệu khẽ run, nhìn kĩ thì thấy thằng điên này đang nín cười đến sắp nội thương.

“Tôi không thuộc thật, gạt cậu thôi, đừng nói là cậu tin nha ha ha ha —— Vương Bằng Bồng đúng là có độc, biết chọn giờ giấc mời ăn haidilao quá.”