Giáo viên ngữ văn không khỏi tìm Diệp Tĩnh mắng vốn một trận, nói Tô Liệu đã để tụt điểm thi văn giữa kì —— giờ thì giỏi rồi, ngay cả bài về nhà cũng không thuộc. Nhờ cô Diệp nhădc nhở lại. Giờ tự học buổi trưa, hai bạn nhỏ ngay lập tức bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng. “Cô xếp cho hai đứa ngồi gần nhau là để học sinh giỏi giúp đỡ học sinh thể dục.” Diệp Tĩnh đẩy mắt kính giọng vàng, giọng nói lạnh như băng, “Ngược lại bây giờ thành thế này, hai em kẻ xướng người họa, khiến cô Vương tức giận đến tăng huyết áp có biết không?” Tô Liệu: “…” Du Vũ: “…” Oan quá. Cậu chỉ khai thật đúng một câu, sao đã thành “kẻ xướng người họa” rồi. “Trống tốt không nhờ dùi lớn.” Ngón trỏ Diệp Tĩnh gõ nhẹ lên mặt bàn “Tô Liệu, nếu cuối kì em không quay trở lại 10 vị trí đầu, cô sẽ đổi chỗ em.” Tô Liệu lập tức mỉm cười, đuôi mắt cong cong trông vô cùng ngoan ngoãn: “Vâng cô Diệp, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhất định em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” “Cười vui vẻ như vậy, có phải lọt top 10 rất đơn giản không?” Diệp Tĩnh hơi nhướn mày, “Thôi thì đặt mục tiêu top 5 thử thách bản thân một chút.” Nụ cười Tô Liệu rõ ràng hơi cứng lại: “…” Du Vũ không nhịn được bật cười thành tiếng, ánh nhìn lạnh lùng của Diệp Tĩnh cuối cùng cũng rơi lên đầu cậu: “Em cười cái gì? Du Vũ, em cũng có phần. Cuối kì này nếu thành tích của em không tăng lên 50 hạng, em cũng phải đổi chỗ. Ai thi không đạt yêu cầu thì biết tay tôi. Đừng tự cho mình quyền lười biếng chỉ vì đã mang giải thưởng về cho trường.” Du Vũ: “…” Hai người trầm mặc rời khỏi tòa dạy học. Trời vào đông, hai hàng ngô đồng bên đường trơ trụi lá, trông vô cùng xơ xác. Tô Liệu thở dài: “Hồi giữa kì cậu xếp hạng mấy?” “18 từ dưới đếm lên.” Du Vũ cẩn thận tính toán, “Vậy ý của cô Diệp là tôi phải được hạng 58 đếm ngược.” Tô Liệu im lặng hồi lâu, vẫn quyết định lên tiếng: “Là hạng 68 đếm ngược.”Du Vũ: “…” Tô Liệu thân mật ôm cổ cậu: “Đến năn nỉ tôi đi, học thần tôi đây dạy kèm cho, đảm bảo tiến bộ 50 hạng, kì sau vẫn được ngồi trước tôi.” Khóe môi Du Vũ giật giật, phun ra một chữ “Cút”. “Ai muốn ngồi gần cậu.” “Mé, làm như tôi không chê cậu,” Tô Liệu trừng mắt mắng, “Cậu lên lớp toàn ngủ với ngủ. Chỉ cần cậu cúi xuống một xíu, giáo viên sẽ thấy tôi đang làm việc riêng. Cậu nói xem, đây là chuyện mà người ngồi bàn trên nên làm sao?” Tô Liệu thích làm bài tập trong lớp, tiết vật lý thì làm đề thi thử, môn tiếng Anh lại lôi bảng từ vựng SAT ra học thuộc… Có lần vì Du Vũ ngủ gục, Tô Liệu bị giáo viên tóm gọn, dạy dỗ một trận. Du Vũ không nhịn được cãi lại: “Vậy cậu không có việc gì cũng cầm bút hello kitty chọt tôi, đây là chuyện bàn sau nên làm sao?” “Đó gọi là mát xa cơ vai miễn phí cho cậu.” “Ngài nhường cho người khác đi, cảm ơn trước.” Hai người xô xô đẩy đẩy, đấu võ mồm suốt đoạn đường về lớp, hùng hổ ngồi vào bàn học. Khi đặt mông xuống ghế, cả hai không hẹn mà cùng lấy vở bài tập từ trong hộc bàn. Không hổ là hiệu ứng Diệp Tĩnh.Ở nơi có nhiều nhân tài như Nhị Trung, “5 vị trí đầu” vẫn gây áp lực cho Tô Liệu. Anh cố gắng tập trung vào nó, gác hết thảy thi đấu và những cuộc thi quốc tế sang một bên, toàn tâm toàn ý ôn tập. Từ sau khi Du Vũ đến đội tuyển tỉnh, thời gian tập luyện mỗi ngày hầu như tăng lên, khó tránh khỏi xao nhãng việc học. Phần lớn giáo viên thấy cậu huấn luyện cực khổ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, dù cậu mạnh miệng nói “Thôi cứ kệ việc đổi chỗ” nhưng hành động đã bán đứng cậu, cũng tỏ thái độ nỗ lực học tập. Huấn luyện, làm bài tập, cộng với ôn bài, Du Vũ bất tri bất giác thức đến hai giờ sáng. Giáo viên lớp cậu nhiều lần nhấn mạnh những câu hỏi dễ sai trước kì thi, Du Vũ lần lượt xem lại những đề cũ, cảm thấy số câu mình sai nhiều “hằng hà sa số”, không biết nên bắt đầu từ đâu. Không biết có phải vì Tô Liệu hay không, Diêm Chính quan niệm học tập là việc dễ dàng nhất, khăng khăng yêu cầu cậu đảm bảo ngủ đủ tám tiếng. Tô Liệu như thế nào cậu không rõ, nhưng Du Vũ tự học cảm thấy thật sự rất đuối. Giáo viên trên trường lại nghĩ bơi lội chỉ là môn thể thao mà thôi, không thể ảnh hưởng đến học tập. Du Vũ cảm thấy mình như mắc kẹt giữa hai thế giới, tưởng như không có thời gian để thở. Huấn luyện ngược đãi thể xác*, còn học tập ngược đãi linh hồn. Cậu thật sự đã từng ảo tưởng mình ngủ một giấc ba ngày ba đêm như hôn mê. Cậu rất muốn hét lên thật to, không phải cá voi sát thủ không muốn cố gắng, chỉ là cá voi nhỏ đã chết rồi! (*) Chỗ này QT để □□ nên mình tự phỏng đoán vậyTrong vỏn vẹn hai tuần, khi Du Vũ tháo kính bơi, lộ ra hai quầng thâm mắt đen kịt. Tô Liệu ngồi xổm cạnh hồ bơi, xăm soi đôi mắt gấu trúc của cậu rồi trêu ghẹo: “Vị bạn học này, cậu làm gì cả đêm vậy, trông cậu như kiểu túng dục quá độ ấy.” “Hừ!” Du Vũ cầm hai dụng cụ khởi động ngửa, hơi nâng người, “Tôi chăm chỉ học tập.” Tô Liệu “Ồ” một tiếng thật dài —— ý cười nơi đáy mắt càng sâu: “Cố gắng như vậy có phải sợ mình thi không đạt, lưu luyến tôi chứ gì?” Du Vũ vặn lại: “Hi vọng cậu không hiểu lầm tôi đây. Chẳng qua tôi cảm thấy chỉ có mình cậu đạt mục tiêu, còn tôi thì không sẽ rất mất mặt.” Tô Liệu không phản ứng lại cậu, một tay lôi dụng cụ khởi động, nhảy xuống nước. Anh quay người, vây Du Vũ dựa lên thành bể. Du Vũ giật mình ngửa ra sau, va cái “bốp” vào dụng cụ sau lưng khiến cậu choáng váng. Du Vũ có thể cảm nhận nhiệt độ của Tô Liệu, để so sánh, nước hồ vốn bình thường trở nên lạnh hơn. Người nọ khẽ nghiêng người về phía trước, ghé vào vành tai cậu thì thầm: “Thừa nhận muốn ngồi gần tôi khó vậy sao?” Trên mặt Du Vũ nóng lên, còn chưa kịp phản bác, Tô Liệu đã buông tay ra, bơi ngửa chuồn đi mất, bắt đầu bài khởi động 400m hỗn hợp.Suốt buổi chiều, Tô Liệu không làm phiền Du Vũ. Nhưng sau khi huấn luyện kết thúc, anh vẫn chủ động tiến tới, khóe miệng mím thành một đường, hơi rũ xuống: “Đưa hết bài kiểm tra kì này của cậu cho tôi.” Du Vũ mệt nhọc hỏi lại: “Cậu lấy làm gì?” “Ít nói nhảm, cậu cứ an tâm huấn luyện đi. Ngày mai khi kết thúc giờ tập ở trường thể thao, tôi trả cho. Đêm nay đừng học, ngủ cho ngon vào.” Du Vũ nửa tin nửa ngờ đưa cho anh tập bài dày cộm, trong lòng có chút thấp thỏm. Nhị Trung có một một bộ đề cho mỗi môn học, từ đề luyện hàng ngày đến đề ôn cuối tuần và cả bài thi thử từng kì, rất có ích cho việc ôn tập. Chiều ngày hôm sau, Du Vũ huấn luyện xong, đã thấy Tô Liệu ngồi ở bàn tròn cạnh cửa ra vào đợi mình. “Đây, tôi đã khoanh vùng toán, lý, hóa cho cậu —— Câu nào tô màu xanh là câu cho điểm, cẩn thận là chắc chắn sẽ ăn điểm. Mấy câu tô màu đỏ là cậu bị nhầm lẫn khái niệm, có thể tập trung ôn dạng câu đó. Còn tô đen là những câu rất khó nâng điểm trong một thời gian ngắn, khó hiểu hiểu hoặc yêu cầu tư duy rộng. Nếu giành thời gian nghiên cứu những câu như vậy thì hiệu suất sẽ rất thấp. Tôi nghĩ khi ôn bài cậu có thể trực tiếp bỏ qua.” Khi Tô Liệu bàn chuyện chính sự trông rất nghiêm túc. Du Vũ nhìn vào mắt anh, là một loại nghiêm túc hấp dẫn người khác“Còn có cái này cho cậu,” Tô Liệu lấy ra một cuốn tập mỏng. Du Vũ thử lật xem vài trang, con ngươi thiếu chút nữa lọt ra ngoài. Hai ba trang đầu viết bằng bút xanh, đánh dấu những lỗi nhỏ cậu thường mắc phải và chỉ thêm một số kỹ năng làm bài thi. Hơn 20 trang tiếp theo, mỗi chấm đen liệt kê một kiến thức thường gặp: dòng màu đen chỉ rõ lỗi dễ sai xót, dòng màu đỏ đưa ra ví dụ mẫu của dạng bài này trong sách giáo khoa, viết bút xanh là một số bài từ các lớp luyện thi, trung tâm, ghi chú bài tập nằm ở trang nào trong sách… Chữ viết Tô Liệu ngay ngắn, đẹp đẽ. Các bài tập mẫu viết từng dòng ngay ngắn, Du Vũ hận không thể trực tiếp quỳ xuống. Cùng là người với người, sao cậu còn không bằng một con chó? “Ngữ văn thì ráng xử lý phần đọc hiểu, còn đâu mặc cho số phận đi. Còn để cải thiện điểm Anh nhanh chóng thì chỉ có cách tập trung vào ngữ pháp, tôi cũng ghi chú lại cho cậu một số ngữ pháp trọng điểm trong học kỳ này.” Tô Liệu kết luận, “Mấy ngày tới cậu cứ ôn tập theo vở của tôi, đừng phí thời gian vào cái khác. Với khối lượng luyện tập bây giờ của cậu, phải đảm bảo giấc ngủ, đừng thức khuya.” Du Vũ cúi đầu, hốc mắt nóng lên, cậu ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí hỏi: “Cậu, cậu chỉnh sửa cái này trong bao lâu vậy?” “Cũng không lâu lắm, tính cả tối qua và hôm nay thì chỉ khoảng một ngày. Không làm lỡ chuyện, dù sao tôi cũng phải ôn tập.” “Hi vọng cậu không hiểu lầm tôi.” Tô Liệu cố ý nhại lại giọng điệu lần trước của Du Vũ, cầm cuốn tập chắn ngang mặt cậu, “50 hạng mà tôi không giải quyết được, sao xứng danh học thần.” Du Vũ: “… Ồ.” Ghi chép của Tô Liệu rất rõ ràng, lập tức giải cứu Du Vũ khỏi đống đống sách vở và mớ câu hỏi nghĩ mãi không ra. Hiệu quả không còn chưa biết, nhưng ít nhất không còn phải cày ngày cày đêm. Đến ngày cuối trước khi thi, Du Vũ vẫn cảm thấy lo lắng vô cớ. Cậu có thể tiến bộ 50 hạng sao? Hạng 68 từ dưới đếm lên, dù sao cũng là top dưới, nghe cũng không khó lắm? Nhưng Tô Liệu thì sao? Năm vị trí đầu ở Nhị Trung chưa bao giờ là dễ, trước đây hình như cậu ấy chỉ mới lọt top một lần? Không không không, phải tỉnh táo lên. Du Vũ mắng thầm, tự vỗ hai má —— người ta có vào được top 5 hay không thì liên quan gì đến cậu? Du Vũ nghĩ lại, nhỡ đâu học kỳ sau, cô Diệp thật sự đổi chỗ hai người, vậy hôm nay không phải là ngày cuối ngồi gần nhau rồi sao? Nghĩ đến đây, Du Vũ mới muộn màng nhận ra thứ cảm xúc đang nhảy lên trong lòng mình là bất an. Du Vũ làm công tác tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Tô Liệu, hi vọng học kỳ sau vẫn được gồi gần anh. Miệng Du Vũ còn ngậm một túi sữa dinh dưỡng, quay xuống. Tô Liệu đang ôn lại từ vựng, lười biếng nhấc mắt: “Làm sao?” Du Vũ cũng không biết mình bị gì, chỉ một câu mà xoắn xuýt nửa ngày vẫn không nên lời, cứ thế miệng ngậm bịch sữa, hơi nghiêng đầu, trông vô cùng ngốc nghếch.Tô Liệu nhìn cậu, không nhịn được tâm tư bắt nạt kẻ ngốc.Trên mặt Tô Liệu hiện lên nụ cười xấu xa, đột nhiên vươn tay bóp túi sữa treo lửng lơ trên miệng Du Vũ. Vốn định ép cậu uống một ngụm lớn, nhưng không ngờ Du Vũ không cắn chặt miệng bịch, sữa bò lập tức phun khắp mặt cậu, văng đến tận lông mày. Đôi mắt cậu mở to, lông mi vương chất lỏng màu trắng khẽ run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi. Tô Liệu nhìn giọt sữa bò lăn từ trên mặt cậu xuống: “…” Là do tôi không lường trước hậu quả. Du Vũ mắng “Đệt”, chút tình cảm vừa nãy lập tức tan thành mây khói: “Con mẹ nó cậu có bệnh hả?” Tô Liệu nín cười, vội vã móc bịch khăn giấy từ hộc bàn, chưa kịp đưa đến tay đã bị Tô Liệu giật lấy, quay người chạy như bay vào nhà vệ sinh. Tô Liệu cụp mắt, phát hiện đống từ vựng này, từ nãy giờ một chữ cũng không vào đầu. Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh vừa rồi, Tô Liệu xoay bút, dứt khoác đập cái “cạch” lên sách giáo khoa. Không phải chỉ là năm vị trí đầu sao!