Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu vừa lên xe thì thấy trên xe đã ngồi đầy người.

Sở Nhiên, Trang Dục, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ đều đã đến đầy đủ, ngoại trừ anh và Lâm Ý.

Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ có quan hệ tốt nên tất nhiên là ngồi chung, vì thế chỉ còn lại vị trí bên cạnh Sở Nhiên và Trang Dục là còn trống.

Anh vừa lên xe, bên trái là Sở Nhiên đang tươi cười, bên phải là Trang Dục đang khoanh tay trước ngực, hai người hai thần thái khác nhau, chỉ là tầm mắt đều đồng loạt nhìn anh.

Từ Kiêu nhịn không được lùi ra sau một bước, “…”

Các đại ca, làm ơn đừng nhìn tôi như vậy, áp lực chết mất.

Từ Kiêu định ngồi bên cạnh Trang Dục, nhưng sau khi suy nghĩ thì cuối cùng chọn ngồi bên cạnh Sở Nhiên.

Vị trí bên cạnh Trang Dục – – cứ chừa lại cho Lâm Ý đi!

Tầm mắt của Trang Dục vẫn ghim chặt trên người Từ Kiêu, y nhìn Từ Kiêu đi từng bước một, nhìn Từ Kiêu đứng giữa y và Sở Nhiên – – cuối cùng nhìn Từ Kiêu ngồi xuống bên cạnh người khác, lại còn mỉm cười nhìn y nữa chứ.

Trang Dục: “…”

Từ Kiêu – chỉ ngồi cách Trang Dục một lối đi – cảm nhận được cơn lốc áp suất thấp ở đầu bên kia, sờ mũi.

Không phải chứ, y ngồi cùng nam chính rồi mà!

Sao còn không vui?

Từ Kiêu tỏ vẻ không hiểu.

Nhưng không lâu sau, Từ Kiêu liền biết vì sao Trang Dục lại như vậy.

Đạo diễn Lưu mặt mày tươi rói lên xe, lần này hắn đội cái mũ đỏ, đặc biệt giống hướng dẫn viên du lịch, đi theo sau còn có một người cũng đặc biệt không kém.

Người đằng sau mang khẩu trang, thân hình cao lớn, cân đối.

Chỉ là vừa lên xe đã quay lưng về phía họ nên Từ Kiêu không nhìn rõ mặt.

Từ Kiêu tò mò nhìn thêm một cái, cũng không phải vì người đằng sau đạo diễn Lưu vừa nhìn liền biết là một soái ca biết ăn diện, mà là vì đạo diễn Lưu chờ hắn lên xe xong thì đóng cửa xe buýt.

Lâm Ý còn chưa lên xe mà?

Đạo diễn Lưu đè lại cái mũ đỏ: “Là thế này, lịch trình của thầy Lâm Ý và tổ tiết mục của chúng ta bị trùng nên rất tiếc khi phải nói, từ tập này sẽ không còn đảm nhiệm vị trí khách mời cố định của chúng ta được nữa.”

Đám Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ than đáng tiếc, chỉ là nhìn vẻ mặt hiển nhiên là đã biết từ lâu.

Chỉ có Từ Kiêu là kiểu: “…”

???

!!!

Không phải chớ, sao Lâm Ý bảo nghỉ là nghỉ vậy?

Sao chỉ có mình anh không biết chuyện này, vì sao không ai nói gì với anh hết vậy?

Này là muốn anh phải làm sao bây giờ?

Trợ công cùng không khí hả?

Trang Dục đúng lúc thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Từ Kiêu.

Trông Từ Kiêu không giống như làm bộ, Trang Dục híp mắt, dường như Từ Kiêu rất không hài lòng vì Lâm Ý rời đi?

Rõ ràng trong đám này, người nên vui nhất hẳn là anh mới đúng.

Sau khi than tiếc xong, đạo diễn Lưu ngạo nghễ kêu VJ quay toàn diện, “Tuy thầy Lâm Ý rời đi làm chúng ta tiếc nuối, nhưng vẫn chúc hắn tạo ra được thành tích trong giới điện ảnh. Còn bây giờ, hãy hoan nghênh vị khách mời mới của chúng ta nào, thiên tài âm nhạc, hoàng tử nhạc pop – – thầy Hạ Minh Viễn!”

Từ Kiêu: “…”

Dường như chỉ có mình anh là bị lời thoại kịch bản này làm cho rối loạn, những người khác thì cảm thấy đây là một lời miêu tả rất chân thực.

Hà Tử Chiêu đứng bật dậy, nắm chặt tay Trần Ngũ, mặt khó nén hưng phấn, “Ôi chúa tôi? Thật sự là thầy Hạ Minh Viễn sao!”

Mắt Trần Ngũ cũng sáng quắc, “Oa… Tổ tiết mục của chúng ta cũng lợi hại ghê, thế mà mời được thầy Hạ đến!”

Từ Kiêu buồn bực, chẳng lẽ chỉ có anh không biết Hạ Minh Viễn là ai hay sao?

Trong sách không có viết qua a!

Đạo diễn Lưu vừa dứt lời, chàng trai đằng sau hắn đang đứng đưa lưng về phía mọi người, tư thế ngầu lòi búng tay một cái, ngay sau đó, xe buýt vang lên BGM* hào hùng như đấng cứu thế lên sân khấu.

*BGM: back ground music, nhạc nền.

Từ Kiêu & Sở Nhiên & Trang Dục: “…”

Trong nền BGM oanh liệt như vậy, cái vị tên Hạ Minh Viễn xoay gót chân, chính thức xoay mặt về phía mọi người.

Hiển nhiên Hạ Minh Viễn kết hợp trang phục rất cẩn thận, hắn dùng keo xịt tóc khiến mái tóc trở nên tỉ mỉ trau chuốt, có thể đi thảm đỏ bất cứ lúc nào.

Hạ Minh Viễn tiêu sái hất đầu, tay phải nâng lên, tháo khẩu trang xuống.

Giây tiếp theo, hắn giang hai tay ra, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn hảo như đã tập hàng ngàn lần, “Chào mọi người, tôi, Hạ Minh Viễn, đến rồi đây!”

Nói xong, BGM rất đúng lúc đánh ba hồi trống “tùng tùng tùng” làm Từ Kiêu mém nhảy dựng lên.

Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ điên cuồng vỗ tay “bộp bộp bộp”, đặc biệt là Hà Tử Chiêu, mắt sáng rực, luôn miệng khen, “Quá đẹp trai! Thật sự quá đẹp trai! Sao tôi lại không nghĩ ra cách chào sân như vậy chứ?”

Từ Kiêu: “…”

Bạn học nhỏ Tử Chiêu, xin hỏi đẹp trai chỗ nào vậy?

Hạ Minh Viễn lại búng tay một cái, “cut!”, lập tức, BGM trong xe dừng lại.

Hắn như một con khổng tước kiêu ngạo, hài lòng với phần mở màn, sửa sang lại mái tóc một chút, quay đầu hỏi đạo diễn Lưu, “Đạo diễn, phần mở màn của tôi được chứ?”

Hạ Minh Viễn hơi bất mãn, oán giận nói: “Nhưng mà a, chiếc xe này quá nhỏ, đáng lẽ phải trải thảm đỏ nữa, mà bây giờ chỉ có mỗi BGM – – mặc dù BGM tôi tự sáng tác rất hợp với tôi, nhưng nói ra thì hơi tệ một chút, đúng không?”

Đạo diễn Lưu đỡ mũ đỏ, hơi xấu hổ, “Tôi cảm thấy ổn mà?”

Hạ Minh Viễn chém đinh chặt sắt xua tay, “Không đủ thể hiện địa vị của tôi, chúng ta xuống xe để tôi làm lại đi!”

Từ Kiêu nhìn cái lưng của Hạ Minh Viễn, lại nữa hả, “…”

Đạo diễn Lưu ho khan vài tiếng, định nói gì đó thì Hạ Minh Viễn đã xoay người lại, chính thức đánh giá mấy khách quý bọn họ.

Từ Kiêu phát hiện tầm mắt của hắn dừng trên người Trang Dục, như một con khổng tước đực bị khơi dậy dục vọng thắng trận, Hạ Minh Viễn đứng thẳng lưng hơn, sau đó dần nhìn sang bên chỗ anh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người người ngồi bên cạnh Từ Kiêu.

Ừm, không sai, là Sở Nhiên.

Từ Kiêu thấy Hạ Minh Viễn híp mắt, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào Sở Nhiên.

Ngay sau đó, Hạ Minh Viễn đột nhiên đi tới, đứng thẳng bên cạnh Sở Nhiên, nhìn hắn không chớp mắt.

Từ Kiêu nghe hắn hỏi Sở Nhiên: “Màu môi của cậu không phải là trời sinh đúng không, cậu dùng son môi hiệu gì vậy?”

Sở Nhiên: “…”

Từ Kiêu: “…”

Tên Hạ Minh Viễn này cuối cùng đang nghĩ cái gì vậy a?

Đạo diễn Lưu ở phía sau ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Thầy Hạ, tổ tiết mục của chúng ta mở camera 24/24.”

Ý là, mỗi một câu nói của Hạ Minh Viễn đều sẽ được quay lại tất tần tật, sẽ không vì hắn bảo “cut!” mà dừng lại.

Hạ Minh Viễn đang cong eo nghiên cứu màu môi của Sở Nhiên, bỗng ngẩng đầu lên, Từ Kiêu đọc được trong ánh mắt hắn nhìn đạo diễn Lưu là – – “Sao ông không nói sớm”.

Lục Kỳ đang ngồi ở ghế phía trước, nãy giờ cô đều che trán, lúc này cũng xoay đầu lại, mắt hạnh trừng Hạ Minh Viễn, nhỏ giọng hung hăng nói: “Thầy Hạ, cẩn thận từ lời nói đến việc làm cho tôi.”

Đạo diễn Lưu kinh ngạc nhìn thoáng qua, Lục Kỳ dám nói chuyện kiểu đó với Hạ Minh Viễn.

Hắn thật sự không ngờ, lai lịch của Lục Kỳ cũng không nhỏ a.

“Hoàng tử nhạc pop” hơi khựng lại, hậm hực nhìn thoáng qua Lục Kỳ.

Nhưng hắn không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, giây tiếp theo liền chỉnh lại biểu tình, ưu nhã đứng dậy, vuốt lại mái tóc, “Chuyện này mà cũng cần đạo diễn nhắc sao? Tôi đương nhiên biết a, tôi chỉ là đang nói đùa với khách mời thôi.”

Hắn đỡ nhẹ trán với nụ cười giả trân “hiểu mà hiểu mà”: “Cái này còn cần người nghe phải hiểu nữa, cậu không cười cũng không sao.”

Sở Nhiên: “… Ha ha.”

Từ Kiêu ngồi bên cạnh Sở Nhiên, giật giật khóe miệng.

Hạ Minh Viễn quay đầu lại, ngồi bên cạnh Trang Dục. Hắn chỉ đơn giản bắt tay với Trang Dục một cái, tay hai người vừa chạm nhau đã tách ra ngay, hoàn toàn không tiến hành giao lưu gì nữa.

Hai người nhìn sang hai hướng khác nhau, trong mắt nhân viên công tác thì biến thành, một núi không thể có hai vua.

Nhân viên công tác kinh hồn táng đảm nhìn Hạ Minh Viễn ngồi cạnh Trang Dục, sắc mặt hai người đều lãnh đạm như nhau, không tiến hành giao lưu tìm hiểu gì thêm.

Ai mà ngờ được, chương trình tạp kỹ của bọn họ lại có thể mời được hai nhân vật đứng đầu trong hai lĩnh vực khác nhau – – Hạ Minh Viễn là thiên tài âm nhạc trong làng nhạc pop, chạm vào bỏng tay, mà Trang Dục là trụ cột vững chắc của thế hệ mới.

Đối với hai siêu sao đỉnh lưu này, bọn họ sao có thể không lo cho được, chỉ mới bắt tay mà đã khiến trái tim bé nhỏ của bọn họ run lên bần bật, chỉ sợ hai người có mâu thuẫn, fans của hai người đó lại chạy vào cấu véo bọn họ, nói bọn họ nặng bên này nhẹ bên kia linh tinh.

Mà đối tượng đang bị bọn họ lo lắng – Trang Dục lại dùng con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Từ Kiêu.

Lúc này trên xe không tổ chức game nhỏ nữa vì lộ trình không xa lắm.

Vừa nhìn đã biết ngay chủ đề tập này, tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ, bánh xe quay – – khỏi nói cũng biết, chủ đề tập hai của 《Let’s go!》 là công viên giải trí.

Đạo diễn Lưu đội mũ đỏ hớn hở nhìn sáu người, cười nói: “Mọi người nhìn xong chắc cũng biết rồi ha, tôi không giải thích nhiều nữa.”

“Tổ tiết mục của chúng ta đến đây là để mọi người thoải mái vui chơi trong công viên giải trí, tin rằng lúc này mọi người chắc chắn sẽ có trải nghiệm rất vui sướng.”

Từ Kiêu hoài nghi nhìn thoáng qua đạo diễn Lưu, lại nhìn mấy tầng lầu tàu lượn siêu tốc bên tay trái, “… Đạo diễn chắc chứ? Lần trước ông còn kêu tụi này đi đốn củi a.”

“Ở đây lấy đâu ra củi cho cậu đốn,” đạo diễn Lưu không để ý phất tay, “Hơn nữa, lần trước không phải cũng rất vui sao? Hả?”

Từ Kiêu: “Đạo diễn… Hình như ông có hiểu lầm gì đó với cái chữ vui thì phải…”

Từ Kiêu nói xong, mọi người liền bật cười, đạo diễn Lưu cũng cười theo.

Đạo diễn Lưu cười to: “Được rồi, mọi người nhanh chia tổ đi.”

Lúc này đạo diễn Lưu vẫn chia sáu người thành hai tổ, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ đập tay nhau, một người kêu “Trần đệ!”, một đứa gọi “Hà ca!”, ăn ý như vậy, khỏi nói cũng biết hai người thành một tổ.

Hạ Minh Viễn vốn đứng bên cạnh Trang Dục, vừa nghe sắp chia tổ liền cất bước đi sang chỗ khác, hiển nhiên không muốn cùng tổ với Trang Dục.

Lục Kỳ lườm hắn, hắn cũng coi như không thấy, Hạ Minh Viễn đi đến bên cạnh Sở Nhiên, nói với VJ: “Tôi muốn cùng tổ với cậu này.”

Sở Nhiên nhướng mày, liếc hắn một cái, chỉ vào Từ Kiêu, “Theo thứ tự trước sau thì đồng đội bên cạnh tôi vẫn chưa nói gì đâu.”

Hạ Minh Viễn trừng mắt, “Cậu muốn cùng tổ với hắn?”

Từ Kiêu: “… Câu hỏi hay đấy.”

Hà Tử Chiêu đặt tay lên vai Trần Ngũ cười ha ha, “Các anh đây là tình tay ba sao?”

“Tình tay ba cái đầu cậu, lòng tôi có người rồi,” Từ Kiêu hắng giọng, luồn qua giữa hai người kia, “Thầy Trang! Tôi tới đây!”

Lục Kỳ thấy Hạ Minh Viễn không chú tâm vào hiệu quả tiết mục, mặt đen đến nỗi không thể đen hơn.

Nhưng vừa nghe Từ Kiêu nói, lòng lập tức nở hoa – – được rồi, cuối cùng thì anh của cô cũng làm được chuyện tốt.

Từ Kiêu chạy đến trước mặt Trang Dục, mỉm cười, “Thầy Trang, chúng ta là một đội nha?”

Trang Dục liếc anh một cái, thờ ơ nói: “Theo nguyên tắc thì anh nên cùng tổ với Sở Nhiên.”

Thôi xong, anh lỡ chọc Trang Dục dựng lông rồi.

Phải nghĩ cách dỗ thôi.

Từ Kiêu chớp chớp mắt, giọng điệu lấy lòng: “Bây giờ chúng ta đứng gần nhau nhất a, thầy Trang dẫn tôi đi đi.”

Trang Dục liếc anh một cái, nhàn nhạt nói, “Tôi không cùng tổ với người đứng núi này trông núi nọ.”