Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Edit + beta: Iris

Đứng núi này trông núi nọ… Từ Kiêu đột nhiên chột dạ, đây là đang nói anh và Sở Nhiên đi.

Từ Kiêu ho khan hai tiếng, hình như… đúng là vậy mà ha?

Nhưng đâu phải anh cố ý giả vờ không quen y, anh là vì muốn tốt cho Trang Dục mà — — cũng tại không ai báo với anh là Lâm Ý nghỉ.

Từ Kiêu đặt tay lên miệng, ho khụ khụ, “Cái đó, tôi không cố ý.”

“Bây giờ tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Từ Kiêu giơ bốn ngón tay lên, “Tôi bảo đảm.”

“Trang Dục hình như không muốn chung tổ với Từ Kiêu a,” La Lâm đứng bên cạnh Lục Kỳ hơi nghi hoặc, “Không phải tập một rất hòa hợp sao, sao hôm nay nhìn như, Trang Dục và Từ Kiêu đang giận nhau a.”

Lục Kỳ sờ cằm, cười nham hiểm, “Cậu không hiểu rồi, cái này gọi là tương ái tương sát.”

La Lâm Lâm và Lục Kỳ có chung sở thích, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô, “Không phải chứ, cậu phe Dực Ý mà nhỉ? Sao còn ship hai người họ?”

“Tớ không ship,” cô không muốn nói nhiều, chớp chớp mắt bảo La Lâm Lâm, “Cậu cứ chờ xem đi, cp của tớ, chắc chắn là hàng thật!”

La Lâm Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn lại, “Nhưng tớ cảm thấy Trang Dục rất lãnh đạm với Từ Kiêu a…”

Lục Kỳ nói: “Cứ nhìn đi rồi biết, suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ đi*.”

*Mình tìm meme này tiếng việt mà không thấy, bản raw cái chữ cũng y chang trong meme á.

Đôi con ngươi hổ phách của Trang Dục hơi trầm, nhìn người đối diện thật sâu, cuối cùng nói: “Tôi chỉ dẫn theo người nói được là phải làm được.”

Từ Kiêu vỗ ngực cam đoan, kiểu như dù Trang Dục có muốn sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống cho y.

“Chỉ là nói được là phải làm được thôi mà, quá đơn giản!”

“Bất kể hôm nay đạo diễn Lưu có bày trò gì đi nữa, anh hứa sẽ đảm bảo cậu về đích an toàn, thuận lợi.” Anh gần như cúi đầu chào, tiến lên lấy lòng, “Tiểu nhân đảm bảo nói được làm được, thiếu gia hài lòng không?”

Trang Dục còn chưa nói chuyện thì Sở Nhiên đã sấn tới.

“Được rồi Từ Kiêu, đừng giãy giụa nữa.” Sở Nhiên chỉ chỉ Hạ Minh Viễn, “Anh và hắn cùng đội đi.”

Sở Nhiên: “Tôi và thầy Trang cùng đội.”

Từ Kiêu: “…”

Trang Dục: “…”

Từ Kiêu: “… Không, cậu và thầy Hạ chung đi.”

Hạ Minh Viễn “nè” một tiếng, “Mấy người có hỏi ý kiến của tôi chưa!!”

Sở Nhiên muốn giãy giụa thêm, “… Nếu không thì vậy đi, không phải thầy Trang mới nói xếp đội theo nguyên tắc đứng gần nhau sao, tôi và Từ Kiêu cùng đội, cậu và Hạ Minh Viễn cùng đội.”

“Không được.” Trang Dục mặt không đổi sắc, “Tôi nói là theo nguyên tắc đứng gần, chứ chưa nói để anh ta và anh cùng đội.”

Từ Kiêu thầm gật đầu trong lòng, nói quá đúng.

Hạ Minh Viễn trừng mắt rồi kéo cánh tay Sở Nhiên, “Tôi càng muốn cùng tổ với cậu hơn!”

Hạ Minh Viễn từ một con khổng tước biến thành một con gà chọi, hắn nói với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, cứ chia như vậy đi!”

Trang Dục kéo Từ Kiêu qua, “Tôi cùng anh ta một đội.”

Đạo diễn Lưu lướt qua rồi xua tay, “Được rồi, nghe các cậu hết, chia vậy đi!”

Mà ở bên kia.

“Thấy không, tớ nói có sai đâu?” Lục Kỳ quay đầu nhìn La Lâm, trên mặt tràn đầy hưng phấn, “Hai người bọn họ tuyệt đối là thật!”

Đồng dạng, mắt La Lâm cũng sáng quắc như sói: “Ôi mẹ ơi, hóa ra Trang Dục là ngạo kiều sao?”

“Quá thơm!” La Lâm kéo tay Lục Kỳ, không giấu được vẻ kích động, “Tớ muốn ship cùng cậu!”

Vì thế, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ, Từ Kiêu và Trang Dục, Hạ Minh Viễn và Sở Nhiên, hai người thành một đội.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhìn lên vạn dặm trời xanh, dưới ánh nắng mặt trời, biên kịch Trịnh không thèm che nắng, bước lên trước hai bước, mắt kính chợt lóe sáng.

Thỉnh thoảng, so với đạo diễn Lưu, thì ngược lại, Từ Kiêu càng cảm thấy sợ vị biên kịch Trịnh trông ôn hòa, nho nhã này hơn.

Ví dụ như hiện tại, biên kịch Trịnh cười nhẹ vỗ vỗ tay, mấy nhân viên công tác đằng sau liền nâng một cái bàn nhỏ lên, tư thái như ma ma chưởng giáo, hay là nữ chủ nhiệm huơ roi trong phim điện ảnh.

Trên bàn có ba chai thủy tinh giống hệt nhau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho chúng càng trong suốt hơn, lượng nước trong chai bằng nhau, ba chai có cắm ba ống hút, ba cây ống hút quấn lấy nhau thành một đoàn và được bọc lại bằng giấy dán đen, ở trên cùng là miệng của ba cây ống hút, nhìn không ra rốt cuộc rễ của ống hút nào được cắm trong chai nào.

“Nếu đã chia đội xong rồi, bây giờ mọi người tới đây làm nhiệm vụ thôi. Ở đây chỉ có một chai là nước đun sôi đã nguội, còn hai chai khác…” Biên kịch Trịnh mỉm cười, “Các cậu uống thử đi rồi biết.”

Hà Tử Chiêu: “Vậy làm… Phải xem độ may mắn của chúng ta á?”

Biên kịch Trịnh mỉm cười, “Cũng gần như vậy.”

“Cậu hên rồi,” Hạ Minh Viễn hất cằm với Sở Nhiên như đang tranh công, “Tôi hơi bị may mắn đó nha.”

Sở Nhiên gật đầu đầy ẩn ý, rồi nhìn chằm chằm chai thủy tinh nửa ngày như đang nghiên cứu xem bên trong là cái gì, “Nước trong suốt? Chẳng lẽ có giấm trắng?”

Trần Ngũ “A” một tiếng, “… Không phải chứ, sặc chết à…”

“Các cậu uống là biết liền,” Biên kịch Trịnh đẩy đẩy mắt kính, nở một nụ cười có thể nói là sung sướng, “Tóm lại, đội uống được nước đun sôi đã nguội thì được ưu tiên chọn đường đi. Người còn lại sẽ tái chiến.”

Từ Kiêu nhìn lại, “Còn chọn đường đi nữa hả? Tất cả tụi này đều phải chơi sao?”

Biên kịch Trịnh lại đẩy đẩy mắt kính, “Chơi chứ, tất nhiên phải chơi rồi.”

Từ Kiêu liếc nhìn tháp bungee, drop tower rợn người kia, ngay cả tàu lượn siêu tóc gần như là thẳng đứng.

Từ Kiêu: “… Tổ tiết mục thật tàn nhẫn.”

“Tôi không sợ,” Hà Tử Chiêu xoa tay hằm hè, “Tôi chính là Âu Thần Liệt, khà khà, tôi chắc chắn sẽ uống trúng nước sôi để nguội!”

Từ Kiêu liếc nhìn Trang Dục một cái, ngập ngừng hỏi: “Thầy Trang, tôi uống nhé?”

Trang Dục liếc anh một cái, thờ ơ nói, “Hỏi tôi làm gì, anh muốn làm gì, tôi cũng không ngăn cản.”

Haizz, vừa nghe là biết người này còn đang giận.

Rốt cuộc là giận cái gì a, Từ Kiêu đau đầu, chắc là không thể nào y giận vì anh không ngồi cạnh y đấy chứ.

Từ Kiêu do dự muốn nói, nhưng nhân viên công tác bên kia đã gọi người, Từ Kiêu liền đi theo Hà Tử Chiêu, Hạ Minh Viễn, ba người đại diện cho đội bước ra khỏi hàng.

Từ Kiêu và bọn họ chọn một cái ống hút, Từ Kiêu đứng ở giữa, Hà Tử Chiêu và Hạ Minh Viễn đứng hai bên trái phải anh.

Ống hút trong suốt màu xanh nhạt có thể hơi nhìn thấy nước bị hút lên, dần dần đi lên trên, đến cái chỗ màu đen bị quấn rối nùi một cục, sau đó lại lên trên tiếp.

Hà Tử Chiêu là người đầu tiên hút xong, hắn hút một ngụm, mặt nở nụ cười như con chó lớn, nhảy tưng tưng tại chỗ, “Là nước sôi để nguội! Là nước sôi để nguội!”

Quả nhiên, một giây sau khi Hà Tử Chiêu dứt lời, Hạ Minh Viễn cũng hút lên.

“Phụt — — phì phì phì! Á!! Cái quỷ gì đây — — phì phì!!” Hạ Minh Viễn quên luôn việc giữ hình tượng, phun phèo phèo nước trong miệng ra, vừa phun vừa điên cuồng vẫy tay, “Cho, khụ khụ, cho tôi miếng nước!! Tôi muốn súc miệng!!”

Sở Nhiên đưa cho hắn bình bước, lạnh lùng nói: “Không phải anh rất may mắn sao.”

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không nhìn đi chỗ khác, nhân viên công tác đưa nước cũng chậm một nhịp, ai cũng tập trung nhìn người đứng ở giữa — — Từ Kiêu.

Trong đầu bọn họ đều cùng suy nghĩ — —

Thật hay giả vậy? Sao Từ Kiêu vẫn còn uống?!

Từ Kiêu thật sự uống hết cả chai, uống đến mặt nhăn nhó, nhân viên công tác nhìn vẻ mặt anh, muốn cười nhưng lại không nỡ.

Lông mày Từ Kiêu nhăn tịt lại, hai tay siết chặt lại run bần bật, vừa nhìn liền biết đang đau khổ.

Nhưng không thể phủ nhận, tuy Từ Kiêu có bề ngoài lưu lượng nhưng lại là người cởi mở nhất trong sáu người, một chút gánh nặng hình tượng cũng không có. Từ Kiêu uống đến nỗi hai mắt rưng rưng, nôn khan hai tiếng, nhoẻn miệng cười, lau nước mắt, giọng yếu tới nỗi nghe như mất nửa cái mạng, “Tôi uống xong rồi… Tôi đi chọn đường đây… Khụ, khụ…”

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Từ Kiêu, đạo diễn Lưu và mấy nhân viên công tác cười thành tiếng.

Trang Dục cũng không ngồi nhìn nổi nữa, y nhíu mày đưa cho anh ly nước, “Uống không được thì đừng có uống.”

Từ Kiêu nhận ly nước, lẩm bẩm: “Còn không phải…”

Còn không phải vì cậu tức giận sao.

Trang Dục: “Không phải cái gì?”

Chuyện này không thể nói thẳng, Từ Kiêu uống hàng tấn nước, thè lưỡi ra như chó, sửa lời: “Tôi muốn uống thì uống thôi…”

Từ Kiêu giương mắt nhìn y, cười he he, “Nếu không uổng công tôi uống trước đó rồi, cậu thấy đúng không, hơn nữa tôi đâu thể để cậu chọn con đường khủng bố nhất được.”

Trang Dục nhíu mày, “Con đường khủng bố nhất thì làm sao?”

Từ Kiêu nói như đúng rồi, “không phải đã nói, tôi sẽ bảo vệ cậu sao.”

Trang Dục: “…”

Y nhìn đôi mắt rưng rưng vì khó chịu của Từ Kiêu, tâm tình có hơi phức tạp.

Hạ Minh Viễn cũng đang tự tưới hàng tấn nước cho mình.

“Khó uống đến vậy hả? Giấm trắng sao?” Hà Tử Chiêu nhìn Hạ Minh Viễn cứ uống nước mãi, lại nhìn Từ Kiêu hơi thở mong manh, nửa tin nửa ngờ, thò cái mặt qua bên ống hút của Hạ Minh Viễn, hút một hơi.

“Má ơi! Phì, phì!!” Hà Tử Chiêu phun như được mùa, vẻ mặt kinh dị khó tả, mém nữa đã ói ra, “Trời ạ, còn đáng sợ hơn giấm trắng, vị như nước miếng vậy.”

Từ Kiêu mặt treo hiệu ứng khóc một dòng sông, liếc Hà Tử Chiêu, “Thật sự… Tổ tiết mục quá độc ác.”

Hạ Minh Viễn cũng qua nửa ngày mới đỡ hơn, không thèm để ý đến mái tóc đẹp đẽ nữa, cùng hận nói, “Tổ tiết mục quá ngoan độc!”

Sở Nhiên tò mò, đi lên uống thử một miếng.

“Cũng được mà.” Sở Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nét mặt hư vô của ba người kia, “Tôi thấy rất bình thường a.”

Từ Kiêu, Hạ Minh Viễn, Hà Tử Chiêu: “…”

Ánh mắt Hà Tử Chiêu nhìn Sở Nhiên như đang nhìn người từ nơi đâu rớt xuống, biểu cảm hoàn toàn không thể tin được, “Bình thường chỗ nào, Sở ca không biết đấy, tôi vừa hút một miếng, suýt nữa đã ói ra rồi.”

“Trần Ngũ, sao cậu đứng xa vậy.” Sở Nhiên nhìn qua, “Không đến uống thử hả?”

Sở Nhiên lập tức cầm chai thủy tinh, bóp ống hút muốn Trần Ngũ uống một miếng, Trần Ngũ lập tức lui ra sau, xua tay liên tục, “Không muốn không muốn.”

Trần Ngũ: “Thật sự không cần! Không cần thật mà!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Hà Tử Chiêu cười to nhất, hắn vừa lau nước mắt vừa cười, “thầy Sở đừng bắt nạt Trần Ngũ, anh xem anh dọa cậu ta thế nào kìa.”

Biên kịch Trịnh nói: “Nếu đã vậy, Từ Kiêu và Hạ Minh Viễn không cần thi đấu nữa, Từ Kiêu có thể chọn thứ hai, Tử Chiêu chọn đầu tiên, Hạ Minh Viễn cuối cùng.”

Biên kịch Trịnh vỗ vỗ tay, nhân viên công tác mở một bức bản đồ tuyến đường.

Bức bản đồ tuyến đường là một bản đồ manga anime màu sắc rực rỡ với ba tuyến đường trên đó. Các hạng mục trò chơi cần phải vượt qua được thể hiện bằng truyện tranh màu bên trên đó, và nhờ vậy cũng nhận ra con đường nào đáng sợ nhất.

Không nói tới cái khác, chỉ riêng lộ tuyến A thôi đã đủ kinh tâm động phách lắm rồi, hình vẽ bên trên toàn là các hạng mục như tàu lượn siêu tốc vuông góc thẳng đứng không a, rồi cả Hot Wheels Pendulum*, nhảy bungee. Hai tuyến đường còn lại thì đơn giản hơn tuyến đường này, ít nhất có một hai cái cùng loại với vòng quay ngựa gỗ bánh xe đu quay gì gì đó.

*Phong hỏa luân đại bãi chùy: mọi người có thể search là “风火轮大摆锤” hoặc là “Hot Wheels Pendulum” là ra nhiều loại lắm.

“Bây giờ có thể chọn lộ tuyến,” biên kịch Trịnh bày bản đồ ra, nói, “Đồng đội bước ra khỏi hàng, tới chọn đi.”

*

Trong khi bên 《Let’s go》 đang háo hức chọn lộ tuyến, thì bên đoàn phim 《Lộ Dao》 đang là thời tiết nóng bức, Lâm Ý đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi của mình, người đại diện của hắn không gõ cửa đã tự ý đẩy cửa đi vào.

Trong mắt Lâm Ý thoáng hiện tia không vui, nhưng đã lập tức thu lại.

Lâm Ý mỉm cười, “Anh Dương, có chuyện gì sao?”

Dương Hâm ngồi lên sô pha, khó chịu nói: “Người bên 《Let’s go》 không biết làm cách nào lại mời được Hạ Minh Viễn đến thay vị trí của em, thật phiền phức.”

“Vậy là em hoàn toàn rời khỏi đó rồi đúng không?” Lâm Ý đột nhiên cao giọng hỏi.

Nhưng không đợi Dương Hâm liếc qua, hắn hơi dừng một chút, nói tiếp với giọng điệu ôn hòa: “Nhưng lúc đó không phải chúng ta đã nói, chỉ cần lịch trình phù hợp thì sẽ bàn bạc lại sao?”