11.
Lại một ngày trôi qua.
Sau khi biết tôi mất tích, trong mắt Phó Minh thoáng qua chút hoảng loạn, ánh mắt dần lạnh đi.
Anh ngồi trong phòng khách, tiếp điện thoại của Mục Hiên.
Có người thấy tôi kéo vali bước lên một chiếc xe hơi, sau đó bặt vô âm tín, chẳng ai biết tôi ở đâu, không đặt vé máy bay hay phòng khách sạn, thẻ tín dụng cũng không ghi nhận chi tiêu.
Mặc dù đi sai hướng, nhưng tất cả đều dẫn đến một kết cục tồi tệ.
Sau khi cúp máy, Phó Minh ngồi ở ban công, hai mắt vô định, ngơ ngác nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Mãi đến khi Than Nắm dụi vào ống quần, anh mới định thần lại. Phó Minh cúi đầu nhìn mèo đen nhỏ, giọng khàn khàn.
“Có lẽ cô ấy không nỡ bỏ mày, sẽ quay lại thôi…”
Đêm đó, anh vẫn ngủ trong phòng tôi. Một giấc ngủ sâu lại như rất chập chờn.
Tôi có thể nghe tiếng anh thì thầm trong bóng tối.
“Tôi không cần gì nữa… không cần bất cứ thứ gì nữa…”
Bấy lâu nay Phó Minh luôn cạnh tranh vị trí thừa kế với người anh cùng cha khác mẹ.
Anh trai hận anh.
Phó Minh nói, nếu anh thua cuộc, sau này hai mẹ con phải dắt nhau ra đường sống.
Anh không còn đường lui, vì vậy làm việc bất chấp thủ đoạn. Trên đời này không có gì mà anh không thể lợi dụng.
Người khôn ngoan như anh, hình như chỉ từng bị mỗi tôi lợi dụng.
Tia nắng ban mai đầu tiên rọi vào mí mắt, anh mở to hai mắt, đỏ hoe, ngực phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển.
Anh ấy gặp ác mộng.
Bởi vì tôi sao?
Điện thoại vang lên, là Mục Hiên. Phó Minh cầm lấy điện thoại.
“Đã tìm thấy định vị cuối cùng từ máy của Hứa Nghênh, chỗ đó…”
Phó Minh nhắm mắt, giọng bình tĩnh như thường: “Chỗ đó thế nào?”
“Gần đây xảy ra hai vụ án mạng, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ.”
Phó Minh mở mắt, vài tia máu lan tràn từ đáy mắt, âm thanh lạnh lùng.
“Vậy bên cậu tìm được cô ấy chưa?”
“Vẫn chưa, cậu có thời gian thì đến Cục cảnh sát lập hồ sơ, hỗ trợ điều tra.”
12.
Anh ra khỏi phòng, đầu tiên là dọn phân mèo, châm thêm nước và thức ăn cho mèo rồi dùng máy hút bụi hút sạch lông mèo.
Như tôi thường làm vào mỗi buổi sáng.
Xong xuôi đâu đó, điện thoại lại reo lên. Là Mục Hiên gửi định vị. Phó Minh quay về phòng ngủ chính thay quần áo.
Anh không thay âu phục mà chọn một chiếc áo khoác đen, có vẻ là không đến công ty.
Tia nắng sớm phản chiếu nơi đáy mắt, anh cứ nhìn chằm chằm khoảng không trống rỗng. Nét mặt bình tĩnh như thường.
Phó Minh, con người này, dường như gặp phải chuyện gì cũng mang dáng vẻ hờ hững.
Hồi nhỏ anh từng bị bắt cóc, còn tận mắt chứng kiến người đồng hành bị c.hặt từng ngón tay.
Anh không khóc cũng không ầm ĩ.
Lúc kẻ bắt cóc ném cái chén trước mặt, anh bị trói hai tay sau lưng, phải quỳ trên đất để ăn cơm trong chén.
Thậm chí Phó Minh còn cười đùa rằng lúc đó chẳng khác gì một con chó.
Tôi hỏi: “Anh không bị ám ảnh tuổi thơ sao?”
Anh ấy bảo không.
Thời điểm đó anh còn quá nhỏ, không có năng lực phản kháng. Chỉ có thể cố ghi nhớ hình dáng và giọng nói của kẻ bắt cóc, rồi sống thật tốt, chờ ngày bọn chúng bị bắt, nhìn xem quả báo của chúng.
Quả thật anh cũng đã thấy được ngày đó.
Phó Minh đeo ba lô thể thao chuẩn bị ra ngoài, lúc đến cửa anh đột nhiên vòng lại, mở tủ lấy ra một con dao quân đội Thụy Sĩ, đút vào túi rồi lên đường.
Anh ấy có hơi bất thường.
Than Nắm nhảy lên giường tôi, dùng móng cào cào ga giường, còn nghiêng đầu nhìn theo anh kêu vài tiếng.
Phó Minh không hề nghe thấy.
Anh ra ngoài vì tìm tôi ư?
Nhưng tôi không ở bên ngoài. Tôi đang nằm trong phòng cơ mà.
Tôi không thích bị che giấu ở nơi không chút ánh sáng. Tôi chán ghét cảm giác lạnh lẽo, toàn thân đều là mùi thối rữa.
Cho nên, anh có thể mau chóng tìm thấy em được không?
13.
Mãi đến tận khuya Phó Minh mới trở về.
Anh đặt ba lô xuống, lấy điện thoại ra mở lên. Hàng chục cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình thông báo.
Anh ngồi xổm xuống, chạm vào Than Nắm đang tiến đến gần. Tôi luôn cho rằng, sau khi tôi đi anh ấy sẽ ném Than Nắm ra đường để nó thành một con mèo hoang.
Chuông điện thoại lại vang khắp căn phòng trống. Anh hơi cau mày rồi nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của mẹ Phó Minh.
“Con đã đi đâu? Tại sao hôm nay không đến cuộc họp hội đồng quản trị? Có biết ba con tức giận thế nào không?”
Phó Minh xoa đầu Than Nắm, khẽ “Vâng” một tiếng, tựa hồ không mấy để tâm.
“Mẹ, con muốn kết hôn.”
Bên kia trầm mặc giây lát: “Với Trình Uyển?”
“Không phải.” Giọng Phó Minh khàn khàn, “Con và cô ấy ở bên nhau nhiều năm rồi, cũng nên…”
“Cô tình nhân nhỏ của con ấy hả? Sao có thể cưới cô ta? Con điên rồi sao?”
“Cô ấy không phải tình nhân…” Anh cười lạnh, chuyển chủ đề, “Mẹ mới phải chứ nhỉ?”
“Con…”
“Đừng ngạc nhiên, con biết tất cả.” Khóe môi anh càng thêm sâu, “Mẹ có mọi thứ rồi…”
Phó Minh ngưng giọng giây lát, âm thanh lành lạnh theo gió đêm rót vào linh hồn tôi.
“Con chỉ cần cô ấy.”
Trái tim bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Đêm về, anh ấy đang nằm cuộn tròn trên giường tôi, tôi nghe tiếng anh mê man trong mơ.
“Hứa Nghênh, chừng nào em mới về… Trong nhà sắp không còn mùi hương của em rồi…”
Mùi vị của tôi đã sắp sớm tan biến trên thế gian này.
Phòng ngủ tối tăm trống trải. Cuộc đời này đã không còn tôi nữa.
14.
Phó Minh chỉ ngủ ba tiếng, rạng sáng lại ra ngoài. Vẫn mặc áo khoác và cõng theo ba lô leo núi. Tôi biết anh ấy lại đi tìm tôi.
Tôi nhìn xuống Than Nắm, thở dài một hơi.
“Con thật vô dụng, anh ấy lại phí công một ngày nữa.”
Than Nắm không hiểu ý tôi vì vậy nó kêu “meo meo”, rồi lao đến trước mặt tôi với cuộn len trong miệng.
Tôi không có cách nào chơi với nó.
Đến tận khuya Phó Minh mới trở về.
Mục Hiên gửi email cho anh, nội dung là một đoạn video giám sát.
Trong video, có người đang mặc áo khoác và kéo theo vali của tôi. Chiếc khăn quàng cổ Cashmere chỉ che nửa dưới khuôn mặt người đó. Dưới phần tóc mái để lộ đôi mắt rất giống tôi. Không những vậy, từ chiều cao đến vóc dáng cô ta đều tương đồng với tôi.
Một video vài giây liên tục phát đi phát lại. Phó Minh xem rất lâu, sau đó gọi điện cho Mục Hiên.
“Không phải cô ấy, không phải Hứa Nghênh.”
“Nhưng đồng nghiệp cô ấy nói người trong video chính là Hứa Nghênh.”
“Không phải.” Phó Minh dùng giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Tôi nhìn ra được.”
“Vậy ai đã mặc quần áo, còn kéo theo vali giống hệt cô ấy?”
Trong phòng khách, chỉ le lói ngọn đèn treo tường. Cả người anh chìm vào vùng sáng tối ảm đạm… hoàn toàn bất động…
“Cậu nói…” Giọng anh khàn khàn, “Liệu cô ấy có ở trong vali không?”
15.
Đêm đó Phó Minh gần như mất ngủ. Hai mắt mở to vô thần.
“Ngủ đi.” Tôi thì thầm với anh ấy.
Dường như nghe được lời tôi, anh từ từ nhắm mắt lại.
Bình minh nhanh chóng ló dạng.
Tiếng gõ cửa làm anh tỉnh giấc, bất chợt mở mắt.
Mục Hiên tới đây.
Rõ ràng Mục Hiên đã bị bộ dạng hốc hác của anh làm giật mình, nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ ho khan một tiếng, bịt mũi lại.
“Nhà cậu có mùi gì thế?”
Chẳng lẽ Mục Hiên ngửi thấy mùi xác chêt?
Vậy sao Phó Minh không ngửi thấy?
“Tôi quên dọn phân mèo.”
Phó Minh bước tới thùng cát vệ sinh, động tác chậm rãi dọn sạch chất thải.
Mục Hiên bắt đầu mở cửa sổ để thông gió.
Vì tôi nuôi mèo nên hầu hết cửa sổ trong nhà đều được khoá chặt.
Phó Minh đang xử lý cát vệ sinh thì dừng lại, nhìn Mục Hiên tiện tay đẩy mở cửa sổ ban công.
“Đừng mở cửa sổ đó, không có che chắn, con mèo có thể nhảy ra ngoài.”
Phó Minh cúi người bế Than Nắm, ôm mèo vào lòng.
Động tác của Mục Hiên hơi khựng lại, nhìn xuống nửa bên cửa sổ nhỏ đang hé mở.
“Hình như cửa sổ có dấu vết bị cạy.”
Đột nhiên, ký ức của tôi bị kéo về một ngày trước khi chêt.
Tên đó đã leo vào nhà qua cửa sổ này. Nó cười với tôi.
“Chị à, sao không nghe tôi nói hết? Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Trước đó tôi vừa đụng mặt nó ở dưới lầu. Nó tiến đến bắt chuyện với tôi.
“Hứa Nghênh, thì ra chị sống trong khu cao cấp thế này à…” Nó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, “Chị có biết ba mẹ đang ở căn nhà thuê cũ nát sắp phá bỏ không?”
Nó trông rất giống cha dượng, tôi vừa liếc mắt đã nhận ra.
Chính là đứa em trai cùng mẹ khác cha với tôi, Ngô Chương.
Mẹ tôi coi nó như cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nó luôn được cưng chiều, chẳng bao giờ bị phạt khi mắc lỗi.
Tôi cau mày, lùi lại giữ khoảng cách: “Sao cậu lại ở đây?”
“Thế giới thật sự rất nhỏ.” Nó giễu cợt, “Thời gian trước tôi bị tạm giam ở Trung tâm giam giữ thanh thiếu niên, ba mẹ đặc biệt chạy đến dạy dỗ tôi.”
Tôi siết chặt quai túi xách: “Tôi không còn liên quan gì tới mấy người nữa, đừng làm phiền tôi.”
16.
Sau khi về nhà, tôi nhìn xuống bên dưới từ cửa sổ sát đất ở ban công, lúc chắn chắn không thấy nó nữa mới thở phào một hơi.
Tôi đặt túi xuống, bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh mèo.
Hôm đó, Than Nắm rất khác thường, cứ lao tới cắn vào tay áo tôi rồi kéo tôi sang một bên.
Tôi chỉ đành tạm thời nhốt nó vào phòng sách.
Vừa đóng cửa xong, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau. Tôi quay lại, bắt gặp một đôi mắt tham lam đầy âm u.
Ngô Chương leo vào từ cửa sổ ban công sau nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh rồi giơ tay chỉ về phía cửa, lạnh lùng cảnh cáo.
“Đi ngay nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. “
Nó cười khẩy: “Tôi thường đến đó, cảnh sát rất thân với tôi đấy.”
Tầm mắt tôi rơi vào chiếc điện thoại trên bàn, bắt đầu chuyển hướng vấn đề.
“Cậu muốn gì?”
“Em là em trai chị, cho ít phí sinh hoạt được chứ?”
“Cậu muốn bao nhiêu?”
“Đưa trước 5000 đi.”
“Tôi không có tiền mặt, cậu đưa số tài khoản, tôi chuyển cho cậu, xong thì lập tức đi khỏi đây.”
Dứt lời, tôi chầm chậm từng bước, cầm điện thoại.
Giây tiếp theo, tóc tôi bị nó túm chặt từ đằng sau, còn dùng lực giật mạnh, động tác vô cùng tàn nhẫn.
Tôi chưa kịp phản ứng đã ngã ngửa ra sau…
Nó nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng tôi không biết chị muốn báo cảnh sát?”
Qua vài giây ù tai, mắt tôi trợn to, cơn đau dữ dội khiến tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Phía sau đầu bị đập vào góc bàn đá cẩm thạch. Tôi khó nhọc chớp mắt, rồi chìm vào một mảnh tối tăm.
Lúc khôi phục lại ý thức, tôi nghe thấy Ngô Chương đang gọi điện cho mẹ.
Giọng điệu của nó thay đổi rõ rệt, trở nên hoảng loạn thút thít, như một đứa trẻ mắc sai lầm.
“Mẹ, con… hình như con giêt người rồi… phải làm sao đây… con không muốn ngồi tù.”
“Con không cố ý…”
“Con đang ở nhà chị… chị ấy chảy rất nhiều máu…”
Có lẽ đã nhiều năm trời mẹ tôi không nghe thấy tin tức gì từ tôi. Lần nữa nhận được tin, thế mà lại là con trai bà đã vô tình giêt tôi.
Tôi không biết ở đầu dây bên kia bà ấy cảm thấy thế nào. Nhưng lựa chọn cuối cùng chính là bảo vệ con trai mình.
17.
Dấu vết tại hiện trường đã được dọn sạch.
Phó Minh ôm mèo, đứng như trời trồng.
Than Nắm bắt đầu vùng vẫy, để lại mấy vết cào nhẹ trên tay anh. Anh định thần lại, đặt Than Nắm xuống đất.
Than Nắm lao thẳng vào phòng tôi, nhảy lên giường, dùng móng vuốt cào cào vào nệm.
Giống như tôi đã dạy nó.
Mục Hiên nói: “Nhà tôi cũng mua loại giường này, dưới gầm giường có thể để rất nhiều đồ.”
Sau đó, anh bước tới, nâng một góc nệm lên.
Dưới lớp cát mèo trắng tinh, ẩn hiện một làn da tím tái.
Mục Hiên chậm rãi đặt nệm xuống, gọi cho đồng nghiệp mình.
Phó Minh đứng ở cửa, không dám cử động, nhìn chằm chằm vào giường, hai mắt đỏ hoe.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Tấm nệm được nâng lên, dọn ra hàng đống cát mèo.